Hạ Luân nuốt một ngụm nước bọt, không biết nên nói gì.
Tịch Tử Thu cảm thấy mình không có cách nào mà dựa vào Hạ Luân, vẫn là dựa vào chính anh luôn đi!
Không chờ Hạ Luân bên kia mở miệng, Tịch Tử Thu trực tiếp cắt đứt liên lạc.
Hạ Luân để bộ đàm qua một bên, lộn ở trên giường mấy vòng rồi mới dùng chăn bưng đầu của mình: "Ôi trời đất ơi ~ Hội trường đại nhân ngài đại nhân đại lượng, phạt luân gia thì phạt nhẹ một chút thôi~~ "
Tịch Tử Thu là không nghe được, nếu như nghe được, anh nhất định sẽ noqr một nụ cười với Hạ Luân, sau đó: "Ha ha... Được, thời điểm chúng tôi truyền tống cậu đi làm nhiệm vụ, nhất định sẽ chọn cho cậu một nguyên thân tốt, một đối tượng công lược tốt!"
————
Sáng sớm ngày tiếp theo, Tịch Tử Thu liền dẫn theo Lăng Vu Đề rời khỏi trấn nhỏ để đi về phía Lâm thành. Bởi vì nửa đêm Lăng Vu Đề gặp ác mộng nên xem ra vẻ mặt cô có chút mệt mỏi.
Anh vừa lái xe, vừa cẩn thận chú ý đến Lăng Vu Đề. Lúc dùng bữa sáng, Lăng Vu Đề vốn luôn tham ăn lại không muốn ăn chút nào, anh thật sự lo rằng Lăng Vu Đề sẽ khôi phục ký ức.
Nếu như Lăng Vu Đề khôi phục ký ức, anh nên làm gì bây giờ? Hội trường đại nhân vĩ đại lại không biết làm thế nào để ứng phó.
Lúc này Lăng Vu Đề đúng là đang suy nghĩ về giấc mộng kia, khung cảnh trong mơ của buổi tối hôm qua rất rõ ràng và chân thực. Nhưng hiện tại hồi tưởng lại thì tất cả đều trở nên mơ hồ, rất nhiều chi tiết nhỏ đều không nhớ ra được.
Lông mày khẽ nhăn lại, cô nghiêng đầu nhìn phong cảnh đang dần lùi xa ngoài cửa xe.
"Đang suy nghĩ gì?" Do dự rất lâu, rốt cuộc thì Tịch Tử Thu cũng mở lời phá bỏ sự yên tĩnh đến quái lạ này.
Lăng Vu Đề hơi giãn mày ra một chút, cô quay đầu nhìn lại Tịch Tử Thu: "Em đang nghĩ, ác mộng vào tối ngày hôm qua..."
Tay cầm tay lái căng cứng rồi lại thả lỏng: "... Nhớ ra cái gì sao?"
"Rất, mơ hồ, cảnh trong mơ đều trở nên rất mơ hồ..." Lăng Vu Đề ấn lại huyệt Thái dương có chút phát đau, mất mát nói.
Tịch Tử Thu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, anh đưa tay nắm lấy tay Lăng Vu Đề: "Không sao, không nhớ ra được thì đừng nghĩ nữa."
Lăng Vu Đề cúi đầu nhìn bàn tay của Tịch Tử Thu, trên mu bàn tay có một vết sẹo rất dài, để lại sau chiến trận, trên lòng bàn tay cùng hổ khẩu* có vết chai. Tay anh rất ấm áp, khi nắm tay cô thì như là đang truyền cho cô cảm giác an toàn.
*Hổ khẩu: khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ.
Cô cong cười cười với Tịch Tử Thu: "Ừm, em biết rồi. Chuyện lúc trước đều qua rồi, chỉ cần cho nó qua ngay là tốt rồi! Đúng không?"
Tịch Tử Thu dương môi, lộ ra một nụ cười mà đối với anh thì đã xem như là đặc biệt xán lạn: "Ừm, không sai!" Chính là như vậy, tốt nhất, vẫn đừng khôi phục ký ức! Chí ít chờ anh xoát đầy độ hảo cảm đã...
Thực ra Tịch Tử Thu không phải là không có nghĩ tới việc nói ra thân phận của anh và Lăng Vu Đề cho cô nghe. Nói với cô rằng anh vì muốn dẫn cô trở về, cho nên mới đi tới thế giới này.
Nhưng mà trải qua chuyện tối ngày hôm qua, Tịch Tử Thu cảm thấy vẫn là không nói cho thỏa đáng.
Trước tiên thì khi anh nói ra một sự thực rất khó để khiến người ta tin tưởng này ra, Lăng Vu Đề có tin hay không, nếu như sau khi Lăng Vu Đề nghe anh giải thích xong lại khôi phục ký ức nguyên thân. Như vậy đến lúc đó, có khả năng là độ hảo cảm không chỉ rơi xuống âm năm mươi điểm đâu.
Anh cũng không muốn làm thêm lần nữa!
Khi đến Lâm thành thì vừa vặn sắp trưa, Tịch Tử Thu lái xe rồi đặt một phòng ở trong khách sạn lớn nhất của trung tâm thành phố. Đặt hành lý ở khách sạn xong xuôi, anh mới dẫn Lăng Vu Đề rời khách sạn, chuẩn bị đi ăn cơm trưa.
Anh cùng Lăng Vu Đề dạo ở trên đường phố phồn hoa chốn thị thành. Bởi vì ra ngoài mà mặc quân trang cũng có chút rêu rao nên khi rời Đô thành, Tịch Tử Thu đã đổi quân trang thành kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen, Lăng Vu Đề mặc một bộ váy áo ngắn tay màu xanh lam nhạt thêu hoa.
Nam anh tuấn cùng nữ xinh đẹp nên tần suất quay đầu lại rất cao, có điều đều bị ánh mắt lạnh cũng khí thế của Tịch Tử Thu ép xuống.
Lăng Vu Đề vừa đến Lâm thành liền biểu hiện rất hưng phấn, Lâm thành ở ven biển, có rất nhiều tàu buôn đều dỡ hàng ở đây nên dòng người cũng rất nhiều.
Khi đi ngang qua một nhà hàng thì hương vị của món ăn từ bên trong nhẹ nhàng bay ra, Lăng Vu Đề được Tịch Tử Thu nắm tay thì ngừng lại, cô nhìn biển hiệu mà nuốt một ngụm nước bọt: "Hình như rất ngon đó! Tử Thu, chúng ta ăn ở ngay đây đi?"
Tịch Tử Thu gật đầu, chỉ cần Lăng Vu Đề thích thì anh không có vấn đề gì cả. Ngẩng đầu liếc mắt nhìn bảng hiệu, "Khách Tự Vân Lai", cũng không phải là một cái tên hiếm.
Có điều Tịch Tử Thu biết nhà hàng này giống như tên gọi của nó**, làm ăn vô cùng tốt, nghe nói ở Lâm thành cũng đứng nhất đứng nhì.
**Khách Tự Vân Lai: Khách tựa mây đến. Mây đến mây bay, nhiều không kể xiết.
Chủ yếu vẫn là do hương vị món ăn của nhà hàng này rất ngon, hơn nữa trang trí khắp mọi mặt đều rất tốt, cho nên bình thường các hộ kinh doanh lớn ở Lâm thành muốn bàn bạc chuyện làm ăn sẽ chọn nhà hàng đó.
Bọn họ cũng may mắn, vừa vặn còn sót lại một phòng.
Phòng ở lầu ba có cửa sổ hướng biển, mở cửa sổ ra liền có thể nhìn thấy một vùng biển xanh thăm thẳm.
Lăng Vu Đề đi vào thì đã bị biển hấp dẫn, cô nằm nhoài trên bệ cửa, hiếu kỳ đi ra ngoài nhìn xung quanh.
Tịch Tử Thu gọi vài món hải sản đặc biệt, sau đó liền ngồi ở chỗ đó cùng Lăng Vu Đề ngắm biển.
"Bên kia biển là cái gì?" Lăng Vu Đề nghiêng đầu hỏi Tịch Tử Thu.
Tịch Tử Thu rót cho Lăng Vu Đề một chén trà, nhẹ giọng nói rằng: "Bên kia biển là một quốc gia khác, các nước phương Tây. Không ít người của nước ta, sẽ lựa chọn đi ra ngoài du học khi tiến vào đại học."
"Vậy thì Tử Thu anh có du học không?"
Tịch Tử Thu nâng chung trà lên uống một hớp: "Không có, từ mười sáu tuổi thì tôi vẫn ở trong quân doanh, trên chiến trường."
Đúng là Tịch Tử Hạ đã đi qua, chỉ đi một năm rồi trở về. Có điều, coi như anh có ngốc thì cũng sẽ không chủ động đề cập tới Tịch Tử Hạ khi Lăng Vu Đề không có nói đến anh ta.
Gật đầu, Lăng Vu Đề cũng nâng chung trà lên uống một hớp, đôi mắt còn đang phiêu đãng hướng về ngoài cửa sổ: "Muốn đi đến các nước phương Tây, cần bao lâu có thể đến nhỉ?"
Bao lâu? Tịch Tử Thu suy nghĩ một chút, mới trả lời cô: "Nghe nói, nhanh nhất cũng phải ở trên biển một tháng mới có thể đến."
Một, một tháng?! Lăng Vu Đề nuốt nước trà trong miệng xuống, kinh ngạc trợn mắt lên: "Lâu như vậy sao?!"
"Ừm." Tịch Tử Thu gật đầu, anh nhìn ra rằng Lăng Vu Đề rất có hứng thú đối với mấy nước phương Tây kia: "Em muốn đi?"
Vừa dứt lời, Lăng Vu Đề cả vội lắc đầu: "Vốn là muốn đi, nhưng lâu như vậy mới đến thì hiện tại không muốn đi nữa!"
Khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, Tịch Tử Thu cảm thấy nụ cười xuất phát từ nội tâm cũng không có khó khăn như anh tưởng tượng.
Chí ít, khi ở bên Lăng Vu Đề, anh đều có thể nở nụ cười rất dễ dàng.
"Thực ra đường biển cũng là có nguy hiểm rất lớn. Ví dụ như gặp phải bão, hải tặc, giông bão... Hầu như đều có nguy hiểm đến tính mạng."
Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn đến con tàu có thể ngờ ngợ thấy được trên mặt biển, lúc này mặt biển gió êm sóng lặng, lại làm cho Lăng Vu Đề cảm thấy được nguy hiểm tiềm tàng.