Đến khi Lăng Vu Đề tỉnh lại lần nữa, cô vẫn là cô, rồi lại không phải cô...
Giấc mơ vừa rồi, nói là mơ, nhưng lại không thể coi nó chỉ là một giấc mơ được.
Như là trải qua cuộc đời của một người khác, quá chân thực!
Cuộc đời trong giấc mơ khác với hiện tại, trong mơ, anh trai Lăng Thế Kiệt cầu cô bán mình, cùng ngày cô đi tìm Tịch Tử Hạ, muốn anh hỗ trợ.
Thậm chí cô nghĩ, nếu như đối tượng kia là Tịch Tử Hạ, cô đồng ý trả giá thứ quý giá nhất của mình.
Nhưng một vũ nữ như cô, căn bản không có cách nào tiến vào phủ Tổng thống.
Không tìm được Tịch Tử Hạ, Lăng Thế Kiệt nơi đó lại buộc cô thật chặt. Cuối cùng, cô vẫn là cắn răng đi cùng với tên quan quân nước ngoài.
Chỉ là có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai...
Cô vốn không xứng với Tịch Tử Hạ, bây giờ cô là người không sạch sẽ. Lúc đầu thì Tịch Tử Hạ còn có thể coi cô như bạn bè, giờ thì ánh mắt anh nhìn cô cũng như những vũ nữ khác...
Một đời của cô, dường như bị thiết lập sẵn như thế.
Từ một vũ nữ chỉ là đơn thuần tiếp rượu bồi vũ trở thành một vũ nữ vì tiền mà có thể bồi ngủ...
Anh trai bị người ta đánh chết trong một cuộc truy đuổi, khi nhận được tin tức, vậy mà cô không có cảm thấy khổ sở, mà là thở phào nhẹ nhõm.
Mà cô, lại không qua mấy năm liền nhiễm bệnh bỏ mình.
Cuộc đời của "cô" khiến Lăng Vu Đề không phân rõ hư thực, dù sao, hiện giờ cô không có như trong "giấc mơ" kia.
Tất cả hình như là từ khi Tịch Tử Thu đẩy cửa lớn của ca vũ thính Lợi Á, nổ súng giết chết anh trai cô mà bắt đầu chuyển biến...
Xoa nhẹ huyệt Thái dương đau đớn, Lăng Vu Đề nhíu mày thật chặt.
Cô cho rằng sau khi khôi phục ký ức, cô vẫn sẽ hận Tịch Tử Thu.
Nhưng có một đoạn ký ức khác, cùng với việc Tịch Tử Thu đối xử tốt với cô trong khoảng thời gian này khiến cho cô không có hận anh như chính cô tưởng tượng.
Hiện tại cô chỉ muốn biết hai chuyện, chuyện đầu tiên là vì sao Tịch Tử Thu lại đột nhiên xuất hiện vào lúc đó, còn nổ súng giết anh trai đang cầu cô bán mình?
Chuyện thứ hai chính là tại sao cô đang yên đang lành mà mất trí nhớ?
Lúc ngủ cô không có tắt đèn, cũng không biết mình ngủ bao lâu? Tịch Tử Thu vẫn chưa về.
Cô nghiêng đầu nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt, sau một hồi lâu mới nhắm mắt lại lần nữa, chỉ là lúc này cô cũng không buồn ngủ chút nào.
Cô cần phải suy nghĩ thật kỹ, sau này, rốt cuộc cô phải làm sao để đối mặt với Tịch Tử Thu?
Cô nên đi, hay ở lại?
Hạ Luân ở Vị Diện Hiệp Hội cũng không biết Lăng Vu Đề đã khôi phục ký ức, không, là khôi phục ký ức của nguyên thân --
Khi Tịch Tử Thu mở hội nghị rồi trở về, Lăng Vu Đề biết được nhưng không có mở mắt ra. Tịch Tử Thu cũng không có hoài nghi rằng có phải là cô đang giả bộ ngủ hay không.
Cảm thấy vị trí bên người hơi lõm xuống một chút, sau một khắc thì cô đã bị người ta ôm vào trong lòng.
Mấy ngày nay, cô cùng Tịch Tử Thu đều ngủ như vậy. Khi không có ký ức thì đúng là cảm thấy không có gì, hiện tại... cô cảm thấy có chút không thoải mái.
Tịch Tử Thu là một người mẫn cảm, nhận ra được hơi thở của người trong lồng ngực hơi chút hỗn loạn, thân thể cứng ngắc nên Tịch Tử Thu liền biết Lăng Vu Đề đã tỉnh.
"Tiểu Vu?"
Nghe thấy Tịch Tử Thu gọi, Lăng Vu Đề sửng sốt một chút. Cô đang do dự, do dự có nên mở mắt ra hay không?
Chân mày hơi nhíu lại, Tịch Tử Thu kiểm tra độ hảo cảm của Lăng Vu Đề đối với anh một hồi, vẫn là bốn mươi lăm điểm, không có tăng, cũng không có giảm.
Như vậy lúc này Lăng Vu Đề giả bộ ngủ, vì sao lại vậy chứ?
Lăng Vu Đề không có mở mắt ra vì cô cảm thấy mình không có cách nào làm bộ bản thân vẫn không có ký ức. Chí ít thì hiện tại không có cách nào...
Lúc này đã là một giờ rạng sáng, anh đi mở một hội nghị, quyết định phương án tác chiến.
Lăng Vu Đề vẫn đang giả bộ ngủ, Tịch Tử Thu cũng không có gọi cô nữa, mà là ôm cô chặt hơn một chút rồi mới nhắm mắt lại ngủ.
Lăng Vu Đề dựa sát vào trong ngực của anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ bên tai.
Cô không phải người mù, tuy rằng không biết tại sao Tịch Tử Thu lại vô duyên vô cớ tốt với cô, nhưng có thể cảm giác được tâm ý của Tịch Tử Thu đối với cô.
Rõ ràng là một quân nhân quyết đoán sát phạt, con trai út của Tổng thống, lạnh lùng rắn rỏi. Nhưng cẩn thận từng li từng tí một, tỉ mỉ chu đáo với cô đến thế.
Một người có bối cảnh như vậy, nhưng lại đối với một kỹ nữ như cô đến mức này.
Anh, còn muốn cưới cô...
Xoắn xuýt rồi lại do dự, đêm tối cùng ban ngày luân phiên...
Bởi vì ngủ muộn nên khi Lăng Vu Đề tỉnh lại thì cũng rất trễ rồi.
Lúc này, trong phòng ngoại trừ bản thân cô thì đã không còn bóng người Tịch Tử Thu nữa.
Cô ngồi dậy từ trên giường, trên tủ đầu giường có đặt một bát cháo thịt nạc cùng một cái đĩa tiểu long bao. Đưa tay đi lấy tờ giấy ở bên cạnh, là Tịch Tử Thu để lại.
Tịch Tử Thu nói bữa sáng là anh tự mình làm, hiện giờ anh đi quân doanh thị sát, có lẽ buổi tối mới trở về được. Canh giữ ở bên ngoài có một người là tiểu bạch kiểm Cận Thiên Dật sẽ chăm sóc cô, cô có nhu cầu gì thì có thể trực tiếp tìm cậu ta.
Tất nhiên là Lăng Vu Đề có ký ức sẽ khác với Lăng Vu Đề không có ký ức, Lăng Vu Đề không có ký ức sẽ cảm thấy tất cả mọi chuyện Tịch Tử Thu làm cho cô là đương nhiên. Nhưng sau khi Lăng Vu Đề khôi phục ký ức lại biết rằng tất cả những thứ này sao có thể là chuyện đương nhiên được!
Lăng Vu Đề tự nói với mình, nếu như không có Tịch Tử Thu xuất hiện, có thể vận mệnh của cô sẽ giống như một trong một ký ức khác.
Như vậy, sự xuất hiện của Tịch Tử Thu kỳ thực là kéo cô ra khỏi hố lửa. Cô có lý do gì để hận Tịch Tử Thu?!
Tịch Tử Thu đang thăm thương binh trong khu quân y đột nhiên hơi ngẩn ra, vừa rồi tự nhiên cảm ứng được hảo cảm của Lăng Vu Đề đối với anh tăng thêm mười điểm.
Chỉ là tại sao tự dưng Lăng Vu Đề lại thêm hảo cảm? Lẽ nào là bởi vì bữa sáng hôm nay khá hợp khẩu vị?
Tiếng rên rỉ thống khổ của thương binh truyền vào tai khiến Tịch Tử Thu hoàn hồn, khiến anh không có tâm sự đi ngẫm nghĩ về chuyện đột ngột tăng hảo cảm--
Sau khi Lăng Vu Đề ăn bữa sáng xong, bưng khay bát đũa rồi rời khỏi phòng.
Vừa mở cửa phòng thì cô đã nhìn thấy một cậu bé ăn bận quân trang màu đen. Xác thực phải nói là cậu bé, bởi vì mặt mũi cậu ta còn mang theo nét ngây ngô, thoạt nhìn thì cũng trạc tuổi cô.
Cậu trai kia nhìn thấy cô đi ra nên chào cô theo nghi thức quân đội: "Chào chị dâu!" Ba chữ này thật vang dội, dường như chỉ sợ người khác không nghe rõ chữ.
Lăng Vu Đề: "... Cậu là, Cận Thiên Dật?"
Cận Thiên Dật gật đầu, nhếch môi cười: "Vâng, chị dâu gọi em Thiên Dật là được rồi!"
Lăng Vu Đề đánh giá gương mặt của Cận Thiên Dật một lúc, mặt mũi thanh tú mang theo nét ngây ngô, da dẻ rất trắng, xác thực cũng phù hợp với hình tượng tiểu bạch kiểm theo lời Tịch Tử Thu...
"Được, Thiên Dật."
Cận Thiên Dật nhìn thấy cái khay trong tay Lăng Vu Đề thì vội vã đưa tay nhận lấy, sau đó lại đưa cho một tên tiểu binh: "Chị dâu muốn đi chơi đâu sao?"
"Ừm, muốn đi ra ngoài một chuyến." Cứ việc khôi phục ký ức, thế nhưng về sở thích ăn uống thì cũng không phải là từ khi mất trí nhớ mới có.