Tịch Tử Hạ chụp một phát thì bắt được trái táo, anh cầm lấy rồi cắn một cái: "Đuổi theo làm gì?"
Tuy anh biết rằng vào lúc này, quả thực anh nên đuổi theo an ủi Chúc San San một lúc, nhưng anh không muốn làm như vậy.
Thấy Tịch phu nhân sắp phát hỏa, Tịch Tử Hạ vội vàng nói: "Trời ơi mệt quá! Con về phòng nghỉ ngơi một lúc, tới bữa tối rồi gọi con ha ~" Nói xong, anh còn không cho Tịch phu nhân cơ hội mở lời mà vội vã chạy lên lầu.
Hành động của Tịch Tử Hạ khiến Tịch phu nhân tức giận đến nỗi ngoại trừ câu "Thằng nhóc thúi này..." thì cũng không nói nổi lời nào khác nữa.
Ngoài biệt thự phủ Tổng thống, Chúc San San ngồi trên xe của mình, hơi cúi đầu không nói năng gì.
Tài xế ngồi ở ghế lái hơi do dự đôi chút: "Tiểu thư, chúng ta... còn muốn chờ không?"
Tài xế cũng biết Chúc San San không để y lái xe đi chính là để chờ Tịch Tử Hạ đuổi theo an ủi cô, nhưng cũng đã qua hai mươi phút rồi, không thấy Tịch đại thiếu đi ra nữa!
Chúc San San hít sâu vài lần rồi mới trầm giọng: "Đi!"
"Vâng." Xe chạy ra khỏi phủ Tổng thống, Chúc San San nhìn phủ Tống thống cách mình càng ngày càng xe qua tấm kính chiếu hậu. Trong lòng cô âm thầm quyết định, cô phải nghĩ tất cả các biện pháp để gả cho Tịch Tử Hạ sớm một chút –
Sau khi lên lầu, Tịch Tử Hạ cũng không về phòng của mình mà là đứng trước cửa phòng Lăng Vu Đề một chốc.
Anh cảm thấy mình rất kỳ lạ, trước kia khi Lăng Vu Đề còn ở ca vũ thính Lợi Á thì anh chỉ cảm thấy cô khác với những vũ nữ kia, có khí chất gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Ngoại trừ điểm này, anh cũng không có bất luận tình cảm nào với Lăng Vu Đề cả.
Nếu như có, chắc rằng anh cũng không chỉ coi cô là một hồng nhan tri kỷ thôi đâu.
Anh cũng không phải là kẻ ngu ngốc trong tình cảm, có chút cảm giác, chỉ cần chịu để tâm suy nghĩ một chút thì anh có thể nhanh chóng hiểu rõ.
Tịch Tử Hạ thừa nhận, nhưng anh không biết từ lúc nào và tại sao, anh lại thích Lăng Vu Đề!
Cứ như vậy, không hiểu ra sao mà thích cô!
A... Tịch Tử Hạ cười cười tự giễu.
Nếu như là nửa tháng trước, có lẽ anh cũng không cần phiền muộn như vậy, trực tiếp bày tỏ với Lăng Vu Đề là được rồi!
Nhưng hiện giờ... Lăng Vu Đề không còn là vũ nữ của ca vũ thính Lợi Á! Cô ấy chính là hôn thê của em trai anh, là cô gái Tịch Tử Thu thích, thậm chí là yêu!
Với thân phận như vậy, sao anh có thể bày tỏ với cô được!?
Cả người có chút hết sức lực dựa vào tường, âm thầm tự nói rằng như vậy cũng rất tốt. Dù sao, nếu như là Lăng Vu Đề cùng với anh, có khả năng sẽ không dễ dàng như cô và Tịch Tử Thu.
Đến lúc đó, cô sẽ phải đối mặt với rất nhiều áp lực!
Mà ở bên Tịch Tử Hạ, người ta sẽ không dám nói gì Lăng Vu Đề cả.
Bởi vì bọn họ, sợ chết...
Lại nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia một chút, Tịch Tử Hạ mới mở cửa phòng mình rồi vào phòng.
Lăng Vu Đề ở trong phòng Tịch Tử Thu, cũng không làm gì cả, chỉ ngồi trên ghế sô pha đọc truyện thần thoại.
Thực ra cô cũng muốn tìm việc khác để giết thời gian, chỉ có điều là không có. Trước kia lúc chưa làm vũ nữ, cả ngày cô sẽ bận bịu thêu thùa kiếm tiền, sau này khi làm vũ nữ rồi, ban ngày ngủ, ban đêm tiếp rượu bồi vũ, nào có thời gian rảnh.
Bây giờ, đúng thật là cô rất nhàn!
Để cuốn sách trong tay qua một bên, cô lấy mảnh ngọc bội từng gửi trong ngân hàng ra khỏi túi xách.
Ngọc bội có hình bán nguyệt, đỏ như máu, trong suốt sáng ngời.
Bởi vì cha cô rất để ý tới miếng ngọc bội này nên trước khi qua đời thì cha cô cũng không muốn cầm cố miếng ngọc này thì cô cũng sẽ không giữ gìn miếng ngọc này như bảo bối.
Tịch Chí Cường nói ông ấy có ngọc bội của Lăng gia, cô cũng muốn nhìn một chút xem thử coi ngọc bội Lăng gia có hình dáng thế nào?
Buổi tối, sau khi dùng bữa xong, Lăng Vu Đề muốn đưa ra đề nghị muốn xem ngọc bội một chút, chỉ là ngay sau khi Tịch Chí Cường đặt đũa xuống thì Tịch phu nhân mở miệng trước.
"Ông à, tôi cảm thấy Hạ Nhi cùng San San cũng không còn nhỏ, đính hôn đã lâu như vậy rồi, cũng nên kết hôn thôi!"
Tịch phu nhân vừa nói xong thì Tịch Tử Hạ lập tức muốn mở miệng từ chối, chỉ là bị ánh mắt của Tịch Chí Cường ép xuống.
Tịch Chí Cường cảm thấy Tịch phu nhân nói cũng có lý, hai đứa cũng đã trưởng thành, nên kết hôn rồi.
"Hôm nay nhận được tin của Tử Thu, nếu không có gì bất ngờ xảy đến thì một tháng sau nó sẽ khải hoàn trở về. Ngày kết hôn quyết định vào một tháng sau, còn thời gian cụ thể, bà liên lạc với nhà họ Chúc để bàn bạc là được."
Tịch Chí Cường cũng đã ra lệnh như vậy rồi, ai dám nói không?
Quả thực Tịch Tử Hạ nói không nên lời, anh chỉ nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lăng Vu Đề vẫn luôn rũ mắt giữ im lặng.
Anh thầm thở dài một hơi, không nói gì.
Tịch phu nhân rất vui vẻ: "Được, ngày mai tôi sẽ gọi điện thoại... Không, lát nữa tôi liền gọi cho bên Chúc gia!"
"Ừm." Tịch Chí Cường hơi gật đầu, nghiêng đầu nhìn Lăng Vu Đề đang ngồi ở một bên.
Thực ra theo suy nghĩ của ông, hai đứa con trai cùng tổ chức hôn lễ một lần mới tốt nhất! Chỉ là trước đó ông đã đáp ứng với Lăng Vu Đề rằng sẽ cho cô hai năm, như thế thì ông không thể ép buộc cô!
Thấy họ nói xong rồi, Lăng Vu Đề mới giương mắt nhìn Tịch Chí Cường: "Anh Tử Thu, chỉ cần một tháng là có thể trở về rồi sao?"
"Đúng thế, Tử Thu rất tự tin rằng có thể diệt quân Thanh Lôi trong vòng một tháng, ta tin tưởng năng lực của nó!"
Gương mặt lạnh lẽo cứng rắn của Tịch Chí Cường khi đối mặt với Lăng Vu Đề thì tự nhiên lại thấy được chút ý cười hiền lành, giống như trưởng bối khoan dung.
Biết rằng có lời đồn xưng Tịch Tử Thu là "Thường Thắng tướng quân", cô cũng chỉ hi vọng anh có thể trở về bình an. Không vì những cái khác, chỉ là vì anh tốt với cô...
Chỉ cần vài ngày, ngày kết hôn của Chúc San San cùng Tịch Tử Hạ cũng đã được quyết định, ngay ở một tháng sau, cũng chính là ngày mười sáu tháng sáu.
Hi vọng trước một ngày kia, Tịch Tử Thu có thể chiến thắng trở về!
_ _ _ _
Trong thời gian đợi chờ tẻ nhạt của Lăng Vu Đề, không biết Chúc San San bị gì nhưng Lăng Vu Đề cảm thấy cô ấy không thích mình. Nhưng cho dù là chọn lễ phục hay áo cưới, Chúc San San đều sẽ kéo cô đi cùng, khi đi dạo phố cũng đưa cô đi.
Dù sao thì Lăng Vu Đề cũng cảm thấy nhàm chán nên không từ chối lời mời của Chúc San San.
Một tháng này cũng không trôi đi nhanh chóng, nhất là khi ở trong phủ Tổng thống, cô có cảm giác mình đang ăn nhờ ở đậu vậy.
Nếu như không phải đã đáp ứng Tịch Tử Thu thì cô thực sự muốn chuyển ra khỏi phủ Tổng thống.
Cách khoảng bốn năm ngày, Tịch Tử Thu sẽ gọi một cuộc điện thoại đến, mỗi lần cũng không nói được mấy phút. Mỗi một cuộc điện thoại đều là báo bình an, anh đều sẽ nói là anh rất khỏe, tất cả đều ổn nên Lăng Vu Đề cũng tin tưởng.
Ngày cuối cùng của tháng chín, Tây Bình truyền đến tin chiến thắng, Tịch Tử Thu thắng rồi!
Khi nhận được tin này, không chỉ có Lăng Vu Đề vui mừng mà nhân dân cả nước đều hân hoan! Đây là tin chiến thắng khiến khắp nơi đều mừng vui!
Aya: mai mình sẽ ra tiếp một chương nhé. làm bài nãy giờ quên edit. Dạo này nóng nực bực bội thấy sợ luôn ấy.