"Chủ nhân thứ tội! Nô tài, nô tài..." Nam hầu kia thấy người đến là Lăng Vu Đề, sợ tới nỗi vội vàng quỳ xuống đất.
Lăng Vu Đề mất kiên nhẫn cắt ngang lời xin tha của nam hầu nọ: "Được rồi, vào nhà bếp kêu người bưng cháo và thuốc lên."
"Vâng vâng vâng, nô tài đi ngay!" Nói xong, nam hầu ba chân bốn cẳng vội vàng rời khỏi.
Lăng Vu Đề có chút bất đắc dĩ giơ tay đỡ trán, cô biết tính tình nguyên thân hơi dọa người, thế nhưng những hạ nhân này lại sợ cô đến thế này sao?!
Cô đẩy cửa vào phòng, sau đó lại trở tay đóng cửa vào.
Cảm giác của Diệp Thần Lạc rất nhạy bén, cũng có thể là lòng phòng bị của hắn quá nặng nên Lăng Vu Đề mới vừa mở cửa thì hắn đã tỉnh rồi.
Vì bụng hắn bị thương khá nặng nên hắn không thể tự mình ngồi dậy khỏi giường được.
"Tiểu Vu tỷ tỷ."
Trời ạ ~ nam phụ ngươi đừng có quyến rũ như vậy được không! Chỉ cần mềm mại mà gọi một tiếng "tỷ tỷ" cũng khiến tim cô muốn nhũn ra luôn!
Quả nhiên bảo tên nhóc Diệp Thần Lạc này gọi tỷ tỷ, cô rất là hưởng thụ đó!
Vả lại, đối tượng phải công lược là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, sao cô không có chút cảm giác tội ác nào thế này?
"Ừm, chào buổi sáng Tiểu Lạc, hôm nay có khá hơn chút nào không?" Trên gương mặt quyến rũ là một nụ cười dịu dàng, cũng thật... có ý vị!
Có điều, mặc dù Diệp Thần Lạc có chút hảo cảm với Lăng Vu Đề nhưng lòng hắn vẫn mang theo chút phòng bị.
Không biết tại sao nhưng theo bản năng, hắn cảm thấy Lăng Vu Đề tốt với hắn như vậy là vì một mục đích nào đó!
Về phần tại sao lại cảm thấy như vậy, chính hắn cũng không biết!
0051 đáng thương, bản thân bị đối tượng công lược phòng bị mà cũng chẳng hay, lòng còn tràn đầy vui mừng cho rằng đó là do độ hảo cảm của nam phụ - - nên phải cố gắng xoát thôi!
"Ừm, tốt lắm rồi, trên người không còn đau nhiều nữa, đa tạ Tiểu Vu tỷ tỷ quan tâm."
Lăng Vu Đề đi tới cạnh bàn thử nhiệt độ của ấm nước một chút, thấy ấm thì cô mới cầm lấy chén, rót một chén nước.
Bưng chén tới bên giường, một tay cô đỡ Diệp Thần Lạc ngồi dậy, sau đó nửa ôm hắn, cho hắn uống nước.
Thân thể của Lăng Vu Đề cao chừng mét bảy hai, mà Diệp Thần Lạc còn đang dậy thì nên còn thấp hơn cô một chút. Việc cô ôm Diệp Thần Lạc gì đấy, thực sự chẳng có chút áp lực nào!
Tuy đã mất trí nhớ nhưng Diệp Thần Lạc vẫn cảm thấy hai người họ thân mật như vậy là không thỏa đáng!
Đáng tiếc rằng hắn không có sức để chống cự. Cũng chỉ có thể mặc cho Lăng Vu Đề "chà đạp".
Ngay khi Lăng Vu Đề đút nước xong thì cô cũng ăn đủ đậu hũ rồi. Lúc này cô mới cầm gối đệm sau lưng Diệp Thần Lạc để hắn dựa vào giường ngồi.
"Hôm nay có nhớ được gì không?" Biết gương mặt của bản thân cũng không thể tạo cho người ta cảm giác hiền lành, vậy nên Lăng Vu Đề tận lực biểu hiện ra dáng vẻ "Ta rất hiền lành".
Diệp Thần Lạc lắc đầu, vết thương trên mặt hắn không nặng lắm nên đã kết vảy, xem qua qua mấy ngày nữa thì có thể khỏi rồi.
Có điều vết thương trên người phải chờ một tháng mới có thể khỏi hẳn được.
Chắc là sợ Lăng Vu Đề phát hỏa nên năng suất của nhà bếp rất cao, trong chốc lát mà đã đưa cháo lên.
Hôm qua, Lăng Vu Đề đã đưa ra thực đơn cho Diệp Thần Lạc, cho nên nhà bếp rất nghe lời, dựa theo thực đơn bên trên bàn giao cho để chuẩn bị đồ ăn.
Cháo sáng nay không còn là cháo loãng chỉ có bỏ chút gừng mà là cháo trứng gà thịt nạc với trứng gà, thịt băm cùng hành thái.
Vốn là muốn đích thân đút cho Diệp Thần Lạc, nhưng hắn lại từ chối.
"Không cần làm phiền Tiểu Vu tỷ tỷ, ta tự làm là được rồi!" Tuy vết thương trên cánh tay khiến việc cử động thêm khó khăn đau đớn, nhưng vẫn còn ở trong phạm vi chịu đựng của hắn.
"Được rồi, vậy ngươi làm đi." Đưa chén cháo cho Diệp Thần Lạc, cô không thể biểu hiện để tâm quá mức, trông có vẻ rất giả tạo!
Lăng Vu Đề không có kiên trì, Diệp Thần Lạc lặng lẽ thở phào một tiếng. Hắn có chút không chịu đựng nổi sự nhiệt tình của tỷ tỷ này.
Ăn xong một chén cháo thì thuốc cũng được đưa vào phòng.
Vẫn là Diệp Thần Lạc tự mình bưng bát uống, Lăng Vu Đề an vị ở một bên nhìn.
Đối với việc làm thế nào để công lược Diệp Thần Lạc, thực ra Lăng Vu Đề không có bất kỳ kế hoạch nào cả, chẳng qua cô cảm thấy nên từ từ, dẫu sao thì cũng có một năm.
Một năm này chính là thời gian Diệp Thần Lạc sẽ ở trong Phi Nguyệt quán. Đương nhiên với điều kiện rằng nội dung kịch tình không biến hóa quá lớn.
"Được rồi, ta dìu ngươi nằm, sau đó đổi thuốc." Lăng Vu Đề mỉm cười để chén thuốc qua một bên rồi đỡ Diệp Thần Lạc nằm xuống lại.
Diệp Thần Lạc nghiêng đầu nhìn hòm thuốc mà nam hầu vừa đưa tới ở một bên, hơi ngẩn người: "Tiểu Vu tỷ tỷ tự mình giúp ta đổi thuốc?!"
"Đúng vậy! Đừng dùng ánh mắt không tín nhiệm đó nhìn tỷ tỷ chứ, y thuật của tỷ tỷ rất cao minh!" Cô vừa nói, vừa thoát xiêm y của Diệp Thần Lạc.
Hắn chỉ mặc một bộ y phục nên bị Lăng Vu Đề cởi ra dễ dàng...
Không nhìn tới gương mặt đỏ tới mức nhỏ ra máu của Diệp Thần Lạc, Lăng Vu Đề biến thành một đại phu xứng chức, "nghiêm túc" đổi thuốc cho hắn.
Thực ra ngoại thương của Diệp Thần Lạc không có trí mạng, chủ yếu là do hắn trúng độc. Trong trí nhớ, đại phu không có cách nào để giải được loại độc này.
Lăng Vu Đề có thể giải, thế nhưng cô không dám giải!
Cô cho rằng độc tố là nguyên nhân dẫn đến việc Diệp Thần Lạc mất trí nhớ. Nhất định phải chờ tới khi độc tố bị bài trừ toàn bộ thì Diệp Thần Lạc mới khôi phục trí nhớ.
Nếu bây giờ cô giải độc cho Diệp Thần Lạc, hắn khôi phục trí nhớ rồi rời đi thì biết làm sao?!
Vì thế, cô làm bộ không biết giải độc này là được!
Chẳng qua ~
"Khi ta bắt mạch cho ngươi, tra được trong cơ thể ngươi có một loại độc. Còn về giải độc, tạm thời ta không có cách nào giải độc giúp ngươi, chỉ có thể chậm rãi thanh trừ độc tố trong người ngươi." Cô còn để lại cho mình hậu chiêu, chờ một ngày độc trong người Diệp Thần Lạc được thanh trừ, cô còn có thể vơ công lao lên người mình!
Mua ha ha ha ~ vì cái lông gì mà cô lại thông minh thế này ~
Diệp Thần Lạc: O__O "..." Vừa nãy là ai mới nói y thuật rất cao minh thế?!
"... Được, đa tạ Tiểu Vu tỷ tỷ." Vì trên người mình vẫn để trần nên Diệp Thần Lạc thẹn thùng, nói nhỏ như muỗi kêu.
Cũng may thính lực của Lăng Vu Đề rất tốt nên không có bỏ qua câu cảm ơn của hắn.
Thoa thuốc lên tất cả vết thương trên người hắn xong, Lăng Vu Đề lại mặc xiêm y cho hắn, đắp chăn lại.
"Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, có chuyện gì thì gọi, bên ngoài có người gác."
"Được."
Lăng Vu Đề ngồi thẳng rồi quay người, lườm trần nhà một cái. Đã tốn hai tiếng ở đây, không lẽ là vì cô ăn đậu hũ nên Diệp Thần Lạc không thêm hảo cảm cho cô sao?!
Có chút buồn bực về phòng mình, lúc này cũng gần tới giờ dùng bữa trưa rồi. Sáng sớm hôm nay cô rời giường rửa mặt ngay, chưa dùng bữa sáng liền đến thăm Diệp Thần Lạc.