Công Lược Nam Phụ

Chương 291: Công lược tiểu quan nhuyễn manh (09)



Edit: Aya Shinta

Thực ra Lăng Vu Đề hơi bận tâm rằng tiểu quan nhà mình hầu hạ nữ nhân kia có thể chịu đựng nổi hay không đây?!

Phải biết rằng nữ tử ở thế giới này còn cao to thô tráng hơn nam tử! Nữ tử thường cao mét tám, còn nam tử cao mét bảy lăm cũng đã coi như là xấu rồi.

Lăng Vu Đề quả thực không quen nổi với quan niệm thẩm mỹ ở thế giới này!

Cũng may tướng mạo của cô không giống như mấy nữ tử kia. Càng may hơn là thế giới này vẫn do nữ tử sinh em bé, chứ không phải là nam tử!

Nếu thực sự như thế, chỉ e rằng cô không thể tiếp thu!

Nhớ tới lúc đọc tiểu thuyết nữ tôn thì thấy nam nhân sinh em bé, cô có chút hoài nghi và hiếu kỳ, nam nhân sinh thì sinh ra từ đâu vậy?!

Lẽ nào là từ lỗ nhị sao?!

Giời ơi, rất ghê đó có biết không!

Hồi thần lại, Lăng Vu Đề ngồi trong phòng ngăn. Sau khi mở cửa sổ ra, cô có thể nhìn thấy đài biểu diễn ở phóng khách lầu dưới.

Lúc này vở diễn mới vừa bắt đầu, theo âm nhạc cùng lời dẫn truyện, vai chính cùng vai phụ lần lượt xuất hiện trên sân khấu...

Sau khi xem xong cả vở kịch, Lăng Vu Đề hài lòng gật gù. Nếu những tiểu quan này tới hiện đại, tuyệt đối có thể ở trong giới giải trí mà ăn sung mặc sướng!

"Cốc cốc cốc - -"

Tiếng gõ cửa vang lên, Lăng Vu Đề khẽ nhíu mày rồi lại giãn ra, ai đến tìm mình vậy nhỉ?

"Vào đi." Tiếng nói biếng nhác vang lên từ trong phòng, Văn Hoa đang đứng ngoài cửa hơi sốt sắng xoắn ống tay áo.

Hít sâu vài lần rồi Văn Hoa mới đẩy cửa phòng đi vào.

"Chủ nhân..."

Âm thanh mềm mỏng yếu ớt vang lên sau lưng Lăng Vu Đề khiến cô suýt nữa ngã té ghế.

Nếu để những nữ nhân ở thế giới này nghe thấy, chắc chắn họ sẽ mềm tới tận xương luôn!

Nhưng Lăng Vu Đề không phải nữ tử của thế giới này, cô không chịu nổi một đại nam nhân lại dùng giọng điệu thế kia để nói chuyện được chưa!

Diệp Thần Lạc cũng còn tốt, tuy giọng nói mềm mại nhu hòa, nhưng tốt xấu gì vẫn trong trẻo sáng sủa. Sẽ không khiến người khác nổi da gà, ngược lại tình mẹ sẽ tràn lan!

Nhưng giọng nói này... Mẹ kiếp, nói thành như thế này, có tốt hay không?

Cô nghiêng đầu nhìn về phía nam tử đứng trước cửa, ánh mắt mang nỗi u oán mà nhìn cô.

Đây là Văn Hoa, là người nguyên thân thích nhất nên tính là bạn tình đi, thêm "một trong những" vào thì đúng hơn.

Trên dưới đánh giá Văn Hoa một phen, một thân áo trắng, mặt trái xoan tinh xảo, thân hình nhỏ nhắn yếu nhược.

Đúng là rất đẹp! Nhưng loại hình này không nằm trong phạm vi tiếp nhận của cô!

Nếu như đối tượng công lược là loại hình thế này, phỏng chừng cô sẽ trực tiếp nuốt vàng tự sát từ bỏ nhiệm vụ luôn cho lành!

Sau khi kinh ngạc được một lát, cô mới nhàn nhạt hỏi hắn một câu: "Văn Hoa, sao ngươi lại đến?"

"Văn Hoa nhớ chủ nhân, chủ nhân đã một tháng không có triệu Văn Hoa đến..." Hắn muốn tới tìm cô, nhưng tầng năm không được cho phép thì không lên được!

Văn Hoa đỏ mắt oan ức nhìn cô. Như thể thê chủ* nhà mình đã trèo tường vậy...

*Thê chủ: Ở đây mình không có cách diễn tả sao cho thuần được nên để nguyên Hán Việt. Vì đây là thế giới nữ tôn nên vị trí giữa nam và nữ trong quan hệ vợ chồng bị đảo lộn, nên thê chủ là người làm chủ, giống như tướng công trong thế giới bình thường.

Đối với cách ví von mà bản thân não bổ ra, Lăng Vu Đề tự làm bản thân ghê tởm một phen. Cô rời khỏi ghế ngồi: "Nghe nói ngươi không khỏe, nếu vậy thì ở trong phòng nghỉ ngơi đi."

Nói xong, Lăng Vu Đề chuẩn bị quay người rời đi - -

"Chủ nhân không thích Văn Hoa sao?"

Tiếng nức nở vang lên sau lưng, Lăng Vu Đề cứng còng không dám động đậy, trừ con mắt đang liếc xéo bên hông mình. Vị trí đó đang bị một đôi tay trắng nõn xinh đẹp víu lấy.

Lăng Vu Đề rất muốn nói rằng: Em trai ~ xưa nay tôi chưa từng thích cậu được không!

Ngay cả nguyên thân cũng chỉ coi cậu là bạn tình mà thôi!

Thế nhưng cô không thể nói thế được! (ㄒoㄒ)/~~

Lập tức, Lăng Vu Đề lạnh mặt: "Văn Hoa, ngươi vượt quy củ." Lời thì nhàn nhạt nhưng lại ẩn ẩn nguy hiểm.

Lần này đổi thành Văn Hoa cứng đơ. Hắn buông tay ra rồi quỳ xuống: "Văn Hoa biết sai rồi." Nếu như nhìn kỹ, có thể thấy rằng thân thể Văn Hoa đang run lên khe khẽ.

Lăng Vu Đề lựa chỗ đối phương không thấy được mà lườm một cái, giờ biết sợ rồi à? Vậy mà mới nãy còn đi táy máy tay chân với cô!

"Niệm tình ngươi theo ta nhiều năm như vậy, lần này thì thôi, lần sau không được thế này nữa!" Lời vừa dứt, Lăng Vu Đề đã quay gót rời khỏi phòng ngăn.

Văn Hoa quỳ trên đất, không có đứng dậy.

Mãi đến khi nam hầu bên người nâng hắn dậy: "Công tử, chủ nhân chỉ là bị tiểu tiện nhân không biết từ đâu chui ra mê hoặc trong một chốc! Chờ mấy ngày nữa khi chủ nhân chán hắn, ngài ấy cũng sẽ nhớ đến công tử ngài!"

Văn Hoa không nói năng gì, chỉ tùy theo nam hầu đỡ mình về phòng. Hắn không nói gì, không có nghĩa trong lòng không nghĩ ngợi.

Ý nghĩ trong lòng hắn lúc này chính là băm Diệp Thần Lạc chẳng biết lai lịch thế nào thành tám mảnh!

Tầng năm! Từ khi hắn ta vào Phi Nguyệt quán thì vẫn được Lăng Vu Đề cho phép ở lại đó!

Đó cũng là nơi ở riêng của Lăng Vu Đề, cũng có thể coi là cấm địa của Phi Quyệt quán. Ngoại trừ hai nam hầu và tú ông Phó thúc, không ai có thể lên tầng năm mà không có sự cho phép của Lăng Vu Đề!

Nhưng tên Diệp Thần Lạc kia vẫn ở lại tầng năm, hắn ta dựa vào cái gì?! Đến cùng dựa vào gì chứ?!!

Một cơn thủy triều có tên "Đố kỵ" lan tràn trong lòng Văn Hoa như cỏ dại, cuối cùng nhấn chìm hắn - -

Hôm nay hiếm khi không có nhân vật lớn nào tìm mình uống rượu nên Lăng Vu Đề trở về phòng, chuẩn bị đi ngủ sớm một chút.

Mà Diệp Thần Lạc ở trong phòng cách cô không xa lại không ngủ nổi, bởi vì Phong nhi nói quá nhiều với hắn, hắn thật sự lo sốt vó rằng không biết lúc nào mình sẽ bị Lăng Vu Đề ăn không nhả xương!

Không được! Hắn nhất định phải nói rõ ràng với Lăng Vu Đề, không thể để cho nàng ta có tâm tư gì với hắn!

Vất vả lắm mới lấy được dũng khí, Diệp Thần Lạc rời giường, không để ý tới mấy lời hỏi han của Phong nhi mà đi thẳng tới cửa phòng của Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề mới thiu ngủ thì bị tiếng gõ cửa đánh thức. Cô hơi bực bội ném gối về phía cửa: "Cút vào đây!"

Tiếng quát của cô khiến khiến gõ cửa im bặt đi, một lúc lâu mà vẫn không có chút động tĩnh nào.

Nếu nói Lăng Vu Đề ghét điều gì nhất? Đó chính là ngủ mà bị đánh thức, muốn ăn đồ ngon mà chẳng được ăn!

Có thể để người ta ngủ ngon được hay không!

Ban đầu cô cảm thấy người sau cánh cửa yên lặng, chắc là lui ra rồi, nhưng mới vừa chuẩn bị xoay người ngủ tiếp thì cảm ứng được...

Giời - ạ - - Diệp Thần Lạc, tên nhóc thối nhà cậu, vậy mà lại tự nhiên trừ độ hảo cảm của cô!

Lửa giận ngùn ngụt ngồi dậy khỏi giường, cô để chân trần cắn răng xuống giường, sau đó loẹt quà loẹt quẹt đi tới cửa.

Ngay khi mới tới cửa, cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, chỉnh trang lại mặt mũi rồi mới mở cửa phòng ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.