Công Lược Nam Phụ

Chương 292: Công lược tiểu quan nhuyễn manh (10)



Edit: Aya Shinta

Diệp Thần Lạc co cổ đứng trước cửa, có chút rụt rè nhìn Lăng Vu Đề: "Tiểu, tiểu Vu tỷ tỷ..."

Ban nãy Lăng Vu Đề quát một tiếng thực sự đã dọa sợ hắn rồi. Một tháng qua, Lăng Vu Đề đối xử với hắn muốn có bao nhiêu hòa nhã thì có bấy nhiêu. Vậy nên, cho dù có Phong nhi nói bên tai hắn rằng thực ra Lăng Vu Đề cũng chẳng phải là một người dịu dàng thì trong tiềm thức, chính hắn cũng cho rằng Lăng Vu Đề không phải là một người tàn nhẫn lắm.

Nhưng Lăng Vu Đề vừa mới quát một tiếng, vậy mà hắn cảm nhận được sát ý! Đương nhiên là Diệp Thần Lạc không biết cái gì gọi là sát ý, chỉ là sinh ra hoảng sợ từ bản năng.

Trong lòng Lăng Vu Đề có chút không vui vẻ nên sắc mặt cũng không đẹp cho lắm.

Cô đưa tay vò nhẹ tóc mình: "Tiểu Lạc, muộn vậy mà chưa ngủ, tìm ta có việc?" Dẫu giọng điệu vẫn tính là bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không biết có nên hộc máu, có nên hộc máu hay không đây?!

Vừa nãy cô cảm ứng được Diệp Thần Lạc trừ điểm hảo cảm của cô, trừ bao nhiêu rồi!? Thực ra trong đầu cô có một bản ghi chép, tăng giảm đều được ghi lại.

Cô mới kiểm tra một cái, lúc xế chiều không biết vì sao mà trừ mười điểm nên độ hảo cảm trở lại bốn mươi.

Thế nhưng ngay ban nãy, Diệp Thần Lạc lại trừ thêm năm điểm! Giờ thì hay rồi, chỉ còn lại ba mươi lăm điểm!

Tui凸 (艹皿艹), đừng có cho tui trải qua cảm giác ngồi tàu lượn siêu tốc được không?!

Diệp Thần Lạc ngập ngừng đôi chút, lông mi run rẩy không ngừng, có thể thấy rõ sự do dự và lo lắng của hắn.

Cả nửa buổi mà hắn vẫn không hé răng được một chữ, Lăng Vu Đề nhìn mà cũng muốn phát tức. Nếu hắn không phải đối tượng công lược của cô, cô thật muốn...

Diệp Thần Lạc cắn môi dưới, nhó nhọc gom góp dũng khí, nhắm mắt nói với Lăng Vu Đề: "Tuy rất biết ơn vì tiểu Vu tỷ tỷ đã cứu ta, còn thu nhận giúp đỡ ta, nhưng ta tuyệt đối sẽ không vì thế mà bán nghệ, cũng không muốn trở thành nam sủng của tỷ!"

Lời đã nói hết, Diệp Thần Lạc còn nhắm tịt mắt, ra vẻ không dám nhìn bộ dạng của cô.

Lăng Vu Đề hơi nhếch lông mày, khóe miệng xệch đi, hai tay vòng trước ngực, hứng thú nhìn hắn: "Cho nên tiểu Lạc đến tìm ta, chính là muốn nói rằng ngươi không muốn báo đáp ta?"

Cô quyết định rồi, dù có ôn hòa với Diệp Thần Lạc thì hắn cũng chẳng thêm cho cô bao nhiêu hảo cảm cả!

Mềm dẻo không xong? Vậy thì cô liền cứng rắn là được!

Nghe thế, Diệp Thần lạc ngây ngốc mở mắt ra, sau đó cứ vậy mà nhìn Lăng Vu Đề.

"Hửm? Có phải tiểu Lạc có ý đó?" Lăng Vu Đề lại mở miệng hỏi.

Diệp Thần Lạc gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Không phải, không phải không báo đáp, chờ ta tìm được người nhà thì..."

Nhưng chưa chờ Diệp Thần Lạc nói hết, Lăng Vu Đề đã trực tiếp phất tay ngắt lời hắn: "Sau khi tìm được người nhà thì để họ báo đáp ta? Trả thù lao? Trước không nói đến việc nhà của ngươi nhất định giàu có. Ngươi thấy ta là loại người thiếu tiền à?"

Diệp Thần lạc khẽ méo miệng, đần đần nhìn Lăng Vu Đề... Hình như là không thiếu tiền. Nhưng mà...

Thế nhưng lại không chờ tới lượt Diệp Thần Lạc mở lời, hắn đã bị hành động của Lăng Vu Đề dọa tới mức luống cuống chân tay - -

Lăng Vu Đề duỗi tay một cái, nắm tay kéo Diệp Thần Lạc vào trong phòng, sau đó áp hắn lên cửa.

"Tỷ..."

"Xuỵt - -"

Lăng Vu Đề một tay ôm lấy eo Diệp Thần Lạc, một tay dựng thẳng ngón trỏ, đặt lên bờ môi phấn nộn của Diệp Thần Lạc.

Lăng Vu Đề cong môi nở nụ cười: "Tiểu Lạc, biết tại sao một tháng này ta lại tốt với đệ như vậy không?"

Cô nói rất khẽ, chỉ có người nghe được. Rõ ràng giọng cô vẫn như thế nhưng khi vào tới tai thì cảm thấy là lạ...

"Bởi, bởi vì tiểu Vu tỷ tỷ là, người tốt."

"Ha ha ha~ người tốt? Tiểu Lạc nói ta là người tốt, tỷ tỷ nói cho đệ, xưa nay tỷ tỷ không phải là kẻ tốt lành gì! Cho nên - - đệ nói ta là loại giúp người không cần báo đáp hay sao?"

Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng Lăng Vu Đề cười lên rất đẹp, cũng rất hung hãn...

"V... vậy tiểu Vu tỷ tỷ muốn báo đáp thế nào?" Diệp Thần Lạc nuốt ngụm nước bọt. Hắn cảm thấy tim mình đặc biệt bất thường, cứ như là sau một khắc thì nó có thể nhảy ra khỏi lồng ngực luôn vậy.

"Ta à ~ từ đầu đến cuối ta cũng chỉ muốn một! Đó chính là - - đệ!" Nói xong, Lăng Vu Đề buông Diệp Thần Lạc ra, lùi về sau mấy bước.

Cái gì?! Diệp Thần Lạc có chút không dám tin vào những gì mình nghe được. Lăng Vu Đề nói nàng muốn hắn?!

"Không thể! Ta, ta tuyệt đối sẽ không bán đứng thân thể mình!" Diệp Thần Lạc lời lẽ ngay thẳng từ chối Lăng Vu Đề, hai tay còn che trước người, tỏ vẻ phòng bị nhìn Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề cười cười tỏ vẻ không sao hết, cô xoay người tới cạnh bàn rót cho mình chén nước, rồi mới nhẹ nhàng nói rằng: "Tiểu Lạc à ~ bây giờ đệ chỉ có hai lựa chọn, thứ nhất - -"

Lăng Vu Đề giơ ngón tay lên, quơ quơ: "Trở thành tiểu quan của Phi Nguyệt quán. Ta tin rằng với bề ngoài như vậy, nhất định có thể trở thành tiểu quan đầu bảng của Phi Nguyệt quán! Còn thứ hai - -"

Lại giơ thêm một ngón tay, quơ tiếp: "Làm nam sủng của ta."

Trong đầu Diệp Thần Lạc hiện lên hai chữ: Quả nhiên!

Quả nhiên những lời Phong nhi nói đều đúng cả, sớm muộn gì Lăng Vu Đề cũng sẽ có ý đồ với hắn!

"Ta không lựa chọn gì hết!" Diệp Thần Lạc kiên định trả lời, bất luận thế nào, hắn cũng không muốn làm trái phu đức!

"Không muốn?" Lăng Vu Đề đặt chén lại lên bàn, sau đó tiến một bước tới gần Diệp Thần Lạc.

Diệp Thần Lạc phản xạ có điều kiện mà lui về sau một bước...

Lăng Vu Đề cười: "Lăng Vu Đề ta xưa nay không thích ép buộc người khác, nếu ngươi không muốn lựa chọn thì ta cũng không bắt buộc nữa. Như vậy, ngươi cũng không có tư cách tiếp tục ở lại Phi Nguyệt quán. Ta khoan dung một chút, hôm nay đã trễ, ngày mai ngươi có thể rời khỏi Phi Nguyệt quán."

Diệp Thần Lạc há mốc mồm, hắn không ngờ rằng sau khi mình từ chối yêu cầu của Lăng Vu Đề, Lăng Vu Đề không cho hắn tiếp tục ở nơi này!

Rời đi?! Nếu rời khỏi Phi Nguyệt quán thì hắn còn có thể đi đâu?!

Không đợi đến lượt Diệp Thần lạc lên tiếng, Lăng Vu Đề đã phi thẳng đến trước cửa hô một tiếng: "Phong nhi, ngươi lăn vào cho ta!"

Aya: Đừng trách mình lái gắt về vụ xưng hô:)))

Nói thật chứ suy nghĩ nhiều lắm mới thế, gạ nhau nên xưng hô kiểu đó cho có tình thú:)))

Nhắc mới nhớ, có nhiều pha lái khét như vậy rồi nhỉ (o.O)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.