Lúc không biết thân phận Trần thúc, hắn còn cảm thấy gã là người tốt! Nhưng gã buôn người thì làm sao được coi là người tốt!!
Diệp Thần Lạc còn đang lo lắng cho mình, Phó thúc bên kia đã chọn được vài người hợp ý, trả tiền rồi chuẩn bị rời khỏi.
"Công tử! Công tử!" Phó thúc tới bên người Diệp Thần Lạc, gọi hắn hồi thần.
"A? Cái gì?" Diệp Thần Lạc sững sờ nhìn Phó thúc.
Phó thúc lặp lại lời mình vừa nói: "Việc đã xong, chúng ta nên về thôi."
Diệp Thần Lạc ừ một tiếng rồi đứng dậy, bước chân hơi lảo đảo đi theo sau Phó thúc rời khỏi tòa nhà.
Lúc đến, tính cả phu xe cũng chỉ có ba người. Lúc về lại có thêm bốn người.
Diệp Thần Lạc chỉ nhìn bốn thiếu niên đang rúc trong góc một chút rồi cúi đầu đờ ra.
Trở về Phi Nguyệt quán rồi, Phó thúc sai người sắp xếp cho bốn thiếu niên kia và cùng Diệp Thần Lạc trở về phòng ở tầng năm.
Về lại phòng, Diệp Thần Lạc mới lấy mũ có rèm xuống, sau đó ngồi trên ghế ngây như phỗng.
"Diệp công tử có gì muốn hỏi không?" Phó thúc đứng một bên hỏi Diệp Thần Lạc.
Diệp Thần Lạc giương mắt nhìn ông, trên mặt Phó thúc vẫn treo một nụ cười mỉm. Phó thúc như vậy rất dễ tạo ấn tượng tốt cho người khác.
Thế mà gương mặt tươi cười kia lại làm cho cả người Diệp Thần Lạc lạnh run. Bởi vì hắn hoài nghi rằng dưới bộ mặt tươi cười đó, có phải ẩn giấu một gương mặt dữ tợn hay không.
"Phó thúc sao lại muốn dẫn ta tới chỗ... Trần thúc?" Do dự một chút, Diệp Thần Lạc vẫn mở miệng hỏi.
"Chỉ muốn nói cho Diệp công tử một chuyện: Không có sự che chở của Phi Nguyệt quán, Diệp công tử một mình rời khỏi đây có thể sẽ rơi vào trong tay kẻ buôn người giống như Trần thúc. Lấy tư sắc tuyệt đẳng của công tử, nhất định sẽ bị bán làm nam thị động phòng hoặc là bán vào tiểu quan quán."
Mặc kệ sắc mặt Diệp Thần Lạc khó coi đến đâu, Phó thúc tự mình nói: "Không phải tiểu quan quán nào cũng được như Phi Nguyệt quán. Nếu không muốn tiếp khách vậy chắc chắn sẽ nếm mùi đau khổ. Đói cụng thì còn đỡ, nếu mà chịu đòn... Trước đây Diệp công tử thương tích chẳng chịt té xỉu ở bên ngoài, nếu ta hông có đoán sai, trước đó Diệp công tử trốn thoát từ tay bọn buôn người hoặc là tiểu quan quán khác."
"Ở lại Phi Nguyệt quán, không nói tới cái khác thì chủ nhân của chúng ta sẽ không để Diệp công tử chịu oan ức. vậy thì phải xem công tử cân nhắc thế nào thôi!"
"Cũng đã muộn rồi, Diệp công tử nghỉ ngơi sớm một chút đi!" Nói xong, Phó thức quay người rời khỏi phòng Diệp Thần Lạc.
Lúc này còn ngủ ngơi cái gì nữa! Tối hôm nay thực sự đã mang đến quá nhiều chấn động!
Coi như trước đó Lăng Vu Đề để hắn rời khỏi Phi Nguyệt quán, hắn cũng chỉ mê man không biết nên đi đâu mà thôi.
Nhưng sau khi ra ngoài một chuyến, hắn cảm thấy thế giới ngoài đó thật đáng sợ!
Nếu thực sự phải rời đi, có thể hắn thấy ai cũng cho rằng người đó là kẻ buôn người! Coi như hắn không bị lừa gạt nhưng với cái sức trói gà không chặt đây, có phải... có phải sẽ bị bọn người đó trực tiếp bắt đi hay không?
Nếu bị bọn buôn người bắt thật, hắn có thể trốn thoát thành không sao? Sau khi chạy trốn thì thế nào?
Nếu không thể trốn thoát vậy hắn sẽ bị bán vào đâu?
Người mua sẽ đối xử tốt với hắn được như Lăng Vu Đề sao?
Diệp Thần Lạc không biết! Đầu óc hắn bây giờ rất loạn! hắn không tin tưởng tất cả những thứ ở ngoài kia!
Bây giờ nếu so sánh thì Lăng Vu Đề, Phi Nguyệt quán dường như là chỗ an toàn...
Nhưng hắn không thể chấp nhận việc mình làm tiểu quan! Hắn biết tiểu quan là ngàn người kỵ vạn người chẩm...
Phải rồi, đôi mắt Diệp Thần Lạc lập tức sáng lên, thanh quan! Thanh quan bán nghệ không bán thân! Như vậy, hắn còn có thể bảo vệ được chút danh tiết.
Tựa rằng nghĩ ra được lối thoát, Diệp Thần Lạc lập tức sáng tỏ không suốt!
Bây giờ hắn còn chưa khôi phục trí nhớ, bên ngoài lại quá nguy hiểm nên hắn nhất định phải ở lại Phi Nguyệt quán!
Suy nghĩ thông suốt cả rồi, Diệp Thần Lạc dằn lòng kích động muốn đi tìm Lăng Vu Đề xuống, trở về trên giường đi ngủ.
Lăng Vu Đề đang chìm vào giấc ngủ không biết rằng Diệp Thần Lạc lại cho cô thêm hai mươi điểm hảo cảm. Đến khi cô biết thù cũng đã là sáng hôm sau.
Để cổ vũ mình một chút, Lăng Vu Đề lại kiểm tra độ hảo cảm của Diệp Thần Lạc đối với mình.
Không tra không biết, đã tra lại giật mình!
Độ hảo cảm của Diệp Thần Lạc lại tăng lên! Bây giờ là năm mươi lăm điểm!
Việc này khiến Lăng Vu Đề rất tò mò, tối hôm qua Phó thúc đã nói gì với Diệp Thần Lạc mới khiến hắn thêm cho cô hai mươi điểm hảo cảm vậy?
Bị độ hảo cảm tăng lên đến nỗi tỉnh cả ngủ, Lăng Vu Đề dứt khoát rời giường.
Lúc này còn hơi sớm, nếu tính theo thời gian hiện đại thì cũng tầm chừng tám chín giờ sáng.
Vừa dùng xong bữa sáng, tiếng nam thị đã truyền từ ngoài vào: "Chủ nhân, Diệp công tử cầu kiến."
Lăng Vu Đề đang ngồi trên giường ngắm phong cảnh dưới lầu hơi bất giờ nhíu mày. Diệp Thần Lạc muốn gặp cô mà không trực tiếp gõ cửa, lại đi nhờ nam thị thông báo cho mình biết?!
"Để hắn vào đi."
Lời Lăng Vu Đề vừa dứt, cửa phòng đã kẽo kẹt một tiếng mở ra.
Cô không quay đầu lại mà chỉ nhàn nhã nhìn dưới lầu, trong lòng nghĩ để khi nào đi chơi hồ gì đấy.
Diệp Thần Lạc đứng ngay cửa, nhìn Lăng Vu Đề nửa nằm trên giường, trong lòng rất hồi hộp.
"Diệp công tử, vào đi." Thấy Diệp Thần Lạc đứng ngoài cửa không động đậy, nam thị không khỏi nhẹ giọng giục một hồi.
Còn không đi vào, nhỡ đâu chủ nhân phát hỏa thì làm sao đây?
Diệp Thần Lạc cắn môi dưới, âm thầm tiếp sức cho mình rồi lấy dũng khí bước chân vào phòng.
Vừa vào, phía sau đã có tiếng đóng cửa truyền đến.
Biết Diệp Thần Lạc đã vào nhưng Lăng Vu Đề cũng không nói năng gì cả, cô phải đợi Diệp Thần Lạc mở miệng trước. Quả thực cô muốn biết lần này Diệp Thần Lạc đến tìm mình là muốn nói gì.
Diệp Thần Lạc thấy Lăng Vu Đề không để ý đến mình, hắn cho rằng chắc Lăng Vu Đề tức giận vì chuyện hôm qua.
Hắn hơi bận tâm rằng coi như mình đã thay đổi chủ ý nhưng vẫn bị Lăng Vu Đề đuổi ra hay không.
"Tiểu Vu tỷ tỷ..." Diệp Thần Lạc yếu ớt mở miệng gọi cô một tiếng.
Lăng Vu Đề câu môi, nở nụ cười. Trong nháy mắt khi quay đầu lại, cô thu nụ cười này về.
Cô biếng nhác nhìn Diệp Thần Lạc: "Có việc?"
"Ừm... Có việc..." Diệp Thần Lạc ấp úng nhằn được ba chữ.
"Vậy thì nói đi, ta không có nhiều thời gian để xem ngươi nhăn nhó vặn vẹo đâu."
Cách cư xử khác trước của Lăng Vu Đề khiến Diệp Thần Lạc hơi khổ sở. Về phần tại sao lại khổ sở, chính hắn cũng không biết...