Công Lược Nam Phụ

Chương 296: Công lược tiểu quan nhuyễn manh (14)



Edit: Aya Shinta

Lăng Vu Đề vốn đang không chắc chắn cho lắm về phương pháp cô lựa chọn để công lược Diệp Thần Lạc. Nhưng ngay vừa nãy, cô thấy phương pháp này quá đúng rồi!

Chỉ trong chút chút thời gian mà Diệp Thần Lạc lại thêm cho cô năm điểm hảo cảm!

Xem ra những người không có cùng tính cách thì phải dùng phương thức công lược riêng!

Ừ, cô hiểu rồi!

"Việc ngày hôm qua, ta thực sự rất có lỗi! Hi vọng tiểu Vu tỷ tỷ có thể tha thứ cho ta! Bên cạnh đó, để báo đáp ơn cứu mạng cùng thu nhận giúp đỡ, ta, ta đồng ý làm... thanh quan Phi Nguyệt quán."

Ô ~ giống như ký ức y chang!

Có điều cô sẽ cho nam phụ như ý sao?! Không thể rồi!

Khóe miệng cô giương lên trên, lộ ra vẻ mặt tựa cười tựa không: "Phi Nguyệt quán ta không thiếu thanh quan nhưng rất thiếu tiểu quan! Nếu ngươi phải báo đáp, vậy thì làm tiểu quan đi."

"Cái gì?!" Diệp Thần Lạc vô cùng kinh ngạc nhìn Lăng Vu Đề, mặt mày không dám tin.

Lăng Vu Đề nhẫn nhịn kích động muốn nhéo má hắn xuống, dời tầm mắt đang nhìn hắn đi: "Ta cảm thấy mình đã nói rất rõ rồi, tiểu Lạc nghe không rõ sao?"

"Vì, vì sao?!" Tại sao nhất quyết bắt hắn làm tiểu quan? Tại sao không để hắn làm thanh quan?

Bởi vì cả thanh quan, cô cũng không muốn hắn làm chứ sao! Cô cũng không muốn Diệp Thần Lạc xuất đầu lộ diện giống như kịch tình, để rồi cuối cùng yêu nữ chủ Đào Tiểu Thương!

"Bởi vì ta thích!" Lăng Vu Đề vô cùng tùy hứng trả lời một câu khiến Diệp Thần Lạc ngậm miệng không nói gì cho nổi.

Diệp Thần Lạc đỏ vành mắt, vô cùng đáng thương nhìn Lăng Vu Đề. Hắn thực sự không quen với một Lăng Vu Đề như vậy! Hắn cho rằng chỉ cần mình chịu thua, Lăng Vu Đề vẫn sẽ như trước kia.

Cắn môi oan ức, làm tiểu quan... bất kể thế nào cũng không được...

Lẽ nào, hắn thực sự phải làm... nam sủng của Lăng Vu Đề hay sao?!

Diệp Thần Lạc không nói chi, cả Lăng Vu Đề cũng vậy. Cô chỉ nhàn nhã cầm thoại bản nằm trên giường đọc.

Lăng Vu Đề không biết Diệp Thần Lạc sẽ lựa chọn ra sao. Nếu hắn vẫn cứ chọn làm tiểu quan chứ không làm nam sủng của cô, vậy cô còn thực sự bội phục đấy!

Thật ra làm nam sủng là để hắn kiếm hời đó được không?! Không chỉ được cơm áo tận miệng, cô cũng không ép hắn nhất định phải cái kia kia với cô đâu!

"Ta, ta... đồng ý làm... làm..."

Trời hỡi ~ đồng ý cái gì?! Có thể nói ra một hơi không? Cô nghe mà cũng mắc mệt nữa!

Để cuốn thoại bản qua một bên, Lăng Vu Đề rời giường, sau đó ghé sát vào Diệp Thần Lạc. Diệp Thần Lạc còn thấp hơn cô một chút nên thấy Lăng Vu Đề tới gần, hắn bất giác lui về sau một bước.

"Ngươi đồng ý làm gì? Lại cho người thêm một cơ hội, nếu ngươi không có lựa chọn vậy ta cho ngươi hai lựa chọn: Thứ nhất, rời khỏi Phi Nguyệt quán! Thứ hai, làm tiểu quan của Phi Nguyệt quán, tối nay bán đêm đầu."

Diệp Thần Lạc đồng ý tìm cô thỏa hiệp nhất định là vì không dám rời khỏi Phi Nguyệt quán. Bởi vậy nên cô dùng điều kiện rời khỏi Phi Nguyệt quán và bán đêm đầu để dọa hắn.

Lần này thực sự đã bức Diệp Thần Lạc đến đường cùng!

Diệp Thần Lạc rụt vai, nức nở nói rằng: "Ta, ta đồng ý làm nam sủng của tiểu Vu tỷ tỷ..." Nói xong, hắn liều chết nhắm mắt lại, bày ra dáng vẻ mặc cho quân chà đạp.

Lăng Vu Đề cố nén cười, ho nhẹ một tiếng: "Coi như người đã chọn, nếu đã vậy, ký cái khế ước đi."

Dùng một chút thời gian viết xong khế ước, Lăng Vu Đề nhìn Diệp Thần Lạc, ra hiệu cho hắn ký tên đồng ý.

Thực tế Diệp Thần Lạc không muốn ký, bởi vì hắn luôn có cảm giác rằng sau khi ký khế ước này rồi hắn sẽ không thuộc về chính mình nữa.

Đúng là thế thật, vìnội dung đại khái trên khế ước chính là: Bắt đầu từ hôm nay, Diệp Thần Lạc chính là người của Lăng Vu Đề, thời hạn có hiệu lực chung thân.

Thời hạn chung thân vậy chính là cả đời đúng không?

"Được rồi, bắt đầu từ hôm nay, đệ chính là nam sủng của ta. Phải cố gắng nghe lời biết không." Lăng Vu Đề vỗ vỗ khuôn mặt Diệp Thần Lạc, cười nói.

Diệp Thần Lạc run lên. Nếu không phải vì hắn không nắm chắc việc mình sẽ gặp phải dạng người xấu nào khi rời khỏi Phi Nguyệt quán thì hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý bán đứng thân thể!

Hơn nữa còn ký khế ước bán thân!

"Vậy, vậy chờ sau khi ta tìm được người nhà của mình, ta có thể khôi phục tự do sao?" Diệp Thần Lạc hỏi.

Lăng Vu Đề cầm khế ước có tên Diệp Thần Lạc trong tay, khóe môi cong lên.

Nghe được vấn đề của Diệp Thần Lạc, Lăng Vu Đề giương mắt nhìn hắn: "Biết thời hạn có hiệu lực chung thân có ý nghĩa ra sao không?"

Diệp Thần Lạc lắc đầu biểu thị hắn không biết.

"Thời hạn có hiệu lực chung thân mang ý nghĩa kể từ hôm nay, Diệp Thần Lạc đệ là người của Lăng Vu Đề ta. Chết, cũng là quỷ của ta!"

Trông thấy Diệp Thần Lạc bị mình dọa sợ, Lăng Vu Đề cảm thấy hôm nay cũng đã đủ rồi nên cô đưa tay bẹo gò má hắn: "Được rồi, đệ về phòng trước đi."

Diệp Thần Lạc không biết mình về phòng bằng cách nào, dẫu sao thì khi hắn phản ứng lại, mình đã được Phong nhi đưa về phòng.

Mà Phong nhi lại vui vẻ nhắc đến trước mặt mình: "Lần này tốt quá, cong tử là nam sủng của chủ nhân! Công tử cũng đừng mặt mày ủ rũ nữa, có thể theo chủ nhân là phúc khí của người đó!"

Phúc khí? Diệp Thần Lạc hơi hoài nghi.

Ban nãy, hắn mơ hồ ký vào bản khế ước đó, trở thành người của Lăng Vu Đề!

Lăng Vu Đề nói hắn sống là người của tỷ ấy, chết cũng là quỷ của tỷ ấy! Vậy sau này hắn tìm được người nhà rồi, khôi phục ký ức rồi sẽ ra sao?

Hắn nên làm gì đây? Giải quyết được vấn đề gặp phải người xấu nơi đầu đường xó chợ rồi, hắn vẫn mờ mịt chẳng biết thế nào.

Có loại cảm giác mịt mờ về tương lai.

Lăng Vu Đề không thèm để ý đến tâm trạng Diệp Thần Lạc ra sao, cô đang nghĩ đến chuyện tối nay đùa Diệp Thần Lạc thế nào đây!

Ở thế giới nữ tôn, thực ra chỉ là nam nữ thay đổi vị trí cho nhau mà thôi. Diệp Thần Lạc mềm mại dễ thương, cảm giác thay đổi khẩu vị nuôi tiểu bạch kiểm cũng không tệ!

_ _ _ _

"Công tử, chủ nhân nói bắt đầu từ tối nay, ngài phải chuyển đến phòng của ngài ấy."

Diệp Thần Lạc mới tắm chuẩn bị đi ngủ nghe thế thì sững sờ đứng bên giường: "Ngươi nói cái gì?!"

Phong nhi lặp lại lời mình lần nữa, sau đó tới bên người Diệp Thần Lạc, nâng hắn dậy: "Được rồi công tử cũng đừng lề mề nữa, chuyện nên đến cũng sẽ đến. Lần đầu cũng chỉ hơi đau thôi, cơn đau qua rồi sẽ rất thoải mái."

Hiểu rõ ý trong lời Phong nhi, Diệp Thần Lạc lập tức mặt mũi đỏ bừng: "Ngươi ngươi, ngươi nói cái gì đấy?" Hắn muốn tránh thoát khỏi tay Phong nhi nhưng lại không có sức lực bằng Phong nhi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.