Công Lược Nam Phụ

Chương 297: Công lược tiểu quan nguyễn manh (15)



Edit: Aya Shinta

Phòng hắn vốn cạnh phòng Lăng Vu Đề nên chỉ cần vài bước thì đã đến phòng cô.

Phong nhi gõ cửa phòng một cái, có tiếng Lăng Vu Đề truyền ra.

Thế là... hắn bị Phong nhi đẩy vào...

Thấp thỏm sốt sắng đứng giữa phòng, hai tay Diệp Thần Lạc nắm chặt, chôn đầu thật sâu vào ngực giả làm đà điểu, giảm thiểu sự tồn tại của bản thân.

Lăng Vu Đề nằm trên giường không quay đầu lại. Cô biết bây giờ Diệp Thần Lạc rất hồi hộp nên cô che miệng cười trộm.

Hù dọa Diệp Thần Lạc thật thú vị quá đi!

"Tiểu Lạc, lại đây."

"A...Hả?" Diệp Thần Lạc run cả người lên, giương mắt nhìn qua bóng người màu đỏ trên giường một chút rồi lại cả vội cúi đầu.

"Hả cái gì thế?! Còn không lại đây thì đệ xuống lầu một hoặc lầu hai, chỗ đó sẽ có rất nhiều tiểu thư nhà giàu rất vui lòng gặp đệ đấy!"

Lầu một và lầu hai là chỗ tiếp khách của tiểu quan. Hắn không muốn đi!

Tần ngần tại chỗ hồi lâu, Diệp Thần Lạc mới chậm rì bước chân về phía giường.

Lăng Vu Đề trở mình, sau đó cười nhìn hắn: "Tới nằm đi." Cô vỗ vỗ chỗ trông bên cạnh.

Diệp Thần Lạc cảm thấy tim hắn sợ hãi tới nỗi sắp nhảy vọt ra ngoài luôn rồi!

Lăng, Lăng Vu Đề bảo hắn tới đó nằm! Sau đó, sau đó thì sao?!

"Làm sao? Mau lên đây đi, lẽ nào muốn biểu diễn ngủ đứng?" Lăng Vu Đề nhíu mày hứng thú nhìn hắn.

"Thực ra ta có thể ngủ dưới đất..."

"Không thể, tiểu Lạc đừng quên rằng đệ là người của ta, ta bảo gì đệ phải làm đó! Bây giờ lên giường nằm cho ta!"

Lăng Vu Đề cắt ngang yêu cầu ngủ dưới đất của Diệp Thần Lạc, trong lời cô có chứa uy hiếp nên đã làm cho Diệp Thần Lạc hơi sợ sệt.

Hạ Luân: Chộ ôi ~ Hội trưởng đại nhân quá đáng yêu rồi! Là cái dạng tiểu thụ ai nhìn cũng muốn bắt nạt! Ahahaha ~ vui quá xá vui!

Trong đời sống hiện thực bị khí thế vương giả của Hội trưởng đại nhân áp chế, thấy có người áp lại được Hội trưởng đại nhân cũng là một việc rất đã ghiền đấy!

Xem ra sau này anh có thể nghĩ biện pháp sắp xếp cho Hội trưởng đại nhân nguyên thân như vậy!

Đương nhiên vào một ngày nào đó, Hạ Luân của chúng ta sẽ hối hận về quyết định hôm nay - -

Diệp Thần Lạc nhắm mắt thật chặt, sau đó nhận mệnh qua bên giường nằm xuống.

Sau đó - - hắn bị Lăng Vu Đề ôm eo.

Đương lúc hắn sợ sệt chờ đợi động tác kế tiếp của Lăng Vu Đề, cô chỉ khẽ cười bên tai hắn một tiếng.

Tiếp đó dịu dàng nói rằng: "Tiểu Lạc, đối với người mình thích, dẫu ta không từ thủ đoạn để buộc hắn ở bên cạnh ta nhưng ta tuyệt đối sẽ không ép buộc hắn làm điều hắn không muốn. cho nên đệ an tâm ngủ đi. Ngoại trừ ôm thì ta cũng sẽ không táy máy tay chân."

Hả? Chỉ, như vậy?

Diệp Thần Lạc mở mắt ra nhìn Lăng Vu Đề đang dựa trên vai hắn. cô nhắm mắt lại, khuôn mặt nhuốm nét ôn hòa.

Hình như... chỉ thực sự ngủ như thế thôi.

Cho nên những việc Lăng Vu Đề làm lúc trước chỉ là để hù hắn thôi sao?!

Câu hỏi trong lòng rơi xuống trong nháy mắt. Hắn đã nói mà, tiểu Vu tỷ tỷ là người tốt, sẽ không bắt nạt hắn!

Ừm! Chính là như vậy!

Nhắm mắt, khóe miệng Lăng Vu Đề cong cong. Háy quá, độ hảo cảm lên đến bảy mươi điểm. Xem ra phương án công lược của cô rất chính xác!

Cảm thấy người bên cạnh dần thả lỏng rồi thiếp đi chỉ trong vòng một tiếng.

Đến khi xác định Diệp Thần Lạc đã ngủ rồi Lăng Vu Đề mới mở mắt ra.

Diệp Thần Lạc vốn nằm ngửa mà ngủ, nhưng có lẽ hắn quen nằm nghiêng nên sau khi chìm vào giấc ngủ, hắn bất tri bất giác nghiêng người đi.

Nhìn gương mặt tinh xảo chỉ cách mình khoảng mười centimet, Lăng Vu Đề hết sức hài lòng! Hảo cảm bảy mươi, còn thiếu ba mươi điểm nữa!

Cung không rõ Diệp Thần Lạc có thể khôi phục ký ức sớm hơn hay không. Đến lúc hắn khôi phục ký ức rồi sẽ chọn ở lại hay là rời đi?

Nếu muốn tăng hảo cảm lên một trăm, cô chắc chắn không thể mạnh bạo buộc Diệp Thần Lạc ở bên cạnh mình.

Bây giờ có thể ép hắn bởi vì hắn chưa khôi phục trí nhớ, sợ phải rời khỏi Phi Nguyệt quán.

Đến khi hắn khôi phục trí nhớ mà tiếp tục ép buộc như vậy, e rằng độ hảo cảm sẽ giảm xuống mất.

Thôi quên đi, bây giờ cô lo lắng đến mấy cái này cũng vô ích.

Chẳng qua đến lúc đó Diệp Thần Lạc thực sự lựa chọn rời đi, cô sẽ để hắn đi. Thế rồi cũng sẽ theo hắn đến thành Vân Lộc.

Buông cánh tay đang ôm Diệp Thần Lạc ra, cô quay lưng về phía hắn ngủ. Tới nơi này được một tháng, cô đã quen ngủ một mình rồi. Bên cạnh còn thêm một người lại không có quen cho lắm.

Lăng Vu Đề tỉnh ngủ nên bất đắc dĩ phải bắt đầu nghiên cứu nội dung vở kịch. Đào Tiểu Thương rời khỏi kinh thành đi xông pha giang hồ đã hơn một tháng. Theo nội dung kịch tình, nam chủ số một Lương Hạ đã tìm được Đào Tiểu Thương từ nửa tháng trước.

Thêm nửa năm nữa Đào Tiểu Thương sẽ trở về.

Lần này Lăng Vu Đề không để Diệp Thần Lạc làm thanh quan nên sẽ không có sự tình Đào Tiểu Thương gặp chuyện bất bình quản việc không đâu.

Có điều cô còn hơi lo lắng có vầng hào quang nữ chủ soi sáng, Diệp Thần Lạc có thể vẫn bị Đào Tiểu Thương hấp dẫn hay không đây?

Vậy cũng khó nói!

Nhưng việc đáng giá an tâm chính là Đào Tiểu Thương tuyệt đối sẽ không thích Diệp Thần Lạc là được rồi!

_ _ _ _

Hôm sau khi Diệp Thần Lạc tỉnh lại, Lăng Vu Đề vẫn chưa dậy.

Hắn cẩn thận từng li từng tí mở mắt ra, ngắm Lăng Vu Đề đang quay lưng về phía mình. Tóc cô vừa đen vừa dài, trải ra cả nửa cái giường.

Hình như Lăng Vu Đề rất thích màu đỏ, cả váy ngủ cũng là màu đỏ. Thấy đường cong mê người kia, Diệp Thần Lạc vội vã thu hồi ánh mắt.

Hắn cúi đầu nhìn y phục trên người một chút, đàng hoàng thẳng thớm. Cũng không có cái cảm giác đau nhức như Phong nhi nói...

Cho nên những lời Lăng Vu Đề nói tối qua là thật sao?

Tỷ ấy nói sẽ không ép người trong lòng làm những việc hắn không thích. Cho nên, tỷ ấy không ép buộc hắn là vì tỷ ấy, thích hắn sao?

Không hiểu vì sao, nhận thức này ngoại trừ khiến Diệp Thần Lạc chẳng biết làm sao, trong lòng hắn lại có chút chút vui sướng!

Lăng Vu Đề vừa mơ hồ tỉnh lại đột nhiên cảm ứng được độ hảo cảm của Diệp Thần Lạc với mình lại tăng thêm năm điểm nên cơn buồn ngủ lập tức bay đi.

Cô đột ngột trở mình, sau đó mở to mắt nhìn Diệp Thần Lạc.

Diệp Thần Lạc bị hành động của Lăng Vu Đề dọa cho hết hồn, hắn chỉ biết sững sờ nhìn lại cô...

Lăng Vu Đề cũng ngẩn người một tẹo, thế rồi cô nhếch môi cười với Diệp Thần Lạc: "Tiểu Lạc, sáng tốt lành!"

Bị nụ cười quá mức tươi đẹp của Lăng Vu Đề làm cho chói mắt, hắn run run hàng mi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.