"Chủ nhân, phòng số một tầng hai, Tứ hoàng nữ muốn gặp ngài." Lời thông báo của Vũ nhi khiến Ngũ hoàng nữ Lương Diệc Xuân đang ở gian phòng tầng bốn ngẩn người một chút.
Sau lần du hồ trước đó, Tứ hoàng nữ Lương Diệc Tuyên cũng không có tới Phi Nguyệt quán nữa. Hôm nay nàng ta chạm sai dây nào rồi sao?
Cô nghiêng đầu nhìn Ngũ hoàng nữ Lương Diệc Xuân mặt mày ôn hòa đang ngồi ở đối diện mình: "Ngũ hoàng nữ..."
"Chuyện của chúng ta cũng nói gần xong rồi, nếu Tứ tỷ tìm cô, vậy cô đi gặp một chút đi." Lương Diệc Xuân đứng dậy, mỉm cười nói.
Lăng Vu Đề gật đầu, tự mình đưa Lương Diệc Xuân rời đi từ cửa ngầm rồi mới đi tới phòng số một tầng hai.
"Không biết Tứ hoàng nữ tìm Lăng mỗ có việc gì?" Sau khi chào hỏi đơn giản một tiếng, Lăng Vu Đề trực tiếp ngồi ở trên ghế nhìn Lương Diệc Tuyên.
Lương Diệc Tuyên không nói gì, chỉ là một chén tiếp một chén uống rượu. Ba, năm chén rượu vào bụng sau khi, Lương Diệc Tuyên mới giương mắt cười lạnh xem Lăng Vu Đề: "Nghe nói nam nhân của Lăng lão bản tên là Diệp Thần Lạc?"
Một câu này khiến Lăng Vu Đề có loại cảm vô cùng xấu! Mẹ kiếp, đây là dấu hiệu khi Lương Diệc Tuyên biết thân phận của Diệp Thần Lạc hay sao?
Lăng Vu Đề ho nhẹ một tiếng, gật đầu dửng dưng trả lời: "Không sai, đúng là tên này."
"Ồ? Vậy cũng khéo quá! Hôn phu lang của bổn hoàng nữ cũng có tên này đây!" Lương Diệc Tuyên nhẹ nhàng nói tiếp một câu, mang theo vẻ trào phúng.
"Hôn phu lang của Tứ hoàng nữ?!" Lăng Vu Đề kinh ngạc nhìn Lương Diệc Tuyên, không chỉ là mặt ngoài mà trong lòng cũng kinh ngạc.
Sao Lương Diệc Tuyên này biết Diệp Thần Lạc chính là Diệp Thần Lạc?
Áp chế kinh ngạc cùng nghi hoặc trong lòng xuống trước rồi Lăng Vu Đề nhíu mày: "Không phải Tứ hoàng nữ đã có phu lang sao? Theo Lăng mỗ biết, phu lang của Tứ hoàng cũng đâu có tên là Diệp Thần Lạc đúng chứ?"
Lương Diệc Tuyên vẫn nhếch miệng cười trào phúng: "Xác thực không phải, cho nên bổn hoàng nữ mới nói là hôn phu lang! Không biết Lăng lão bản có biết Lục thiếu gia của thành chủ thành Vân Lộc hay không?"
Cô giả vờ ngây ngốc lắc đầu một cái: "Không biết, có điều đúng là Lăng mỗ biết nhà mẹ đẻ của phu lang Tứ hoàng nữ chính là thành chủ thành Vân Lộc."
Lương Diệc Tuyên không thể nhẫn nhịn, quăng chén rượu trong tay tới trên bàn. Nàng ta đứng phắt lên, trừng Lăng Vu Đề: "Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, bổn hoàng nữ cũng không phải đến xem Lăng lão bản giả ngu! Giao Diệp Thần Lạc ra đây!"
Ngay khi gặp Diệp Thần Lạc từ lần du hồ trước đó, Lương Diệc Tuyên đã cảm thấy Diệp Thần Lạc này rất đặc biệt. Có thể là bởi vì hắn chiếm một vị trí đặc biệt bên cạnh Lăng Vu Đề cho nên mới làm cho nàng ta nhìn với con mắt khác.
Vì thế, Lương Diệc Tuyên còn chuyên sai người đi thăm dò nội tình bên Diệp Thần Lạc và tất nhiên, kết quả là chẳng tra được gì hết.
Sau này vẫn là có người từ Phi Nguyệt quán tự mình phái người đến tìm nàng ta, nói cho nàng ta biết thân phận của Diệp Thần Lạc. Thế rồi nàng mới biết rằng, hóa ra Lục thiếu gia được tuyên bố là đã chết lại trở thành nam nhân của Lăng Vu Đề!
Thứ không chiếm được chính là thứ tốt nhất! Huống chi giờ đây Diệp Thần Lạc này vẫn là người bên cạnh Lăng Vu Đề.
Như vậy bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì, nàng ta nhất định phải đoạt Diệp Thần Lạc về!
Sắc mặt Lăng Vu Đề lập tức thay đổi, cô cũng đứng lên, nhìn Lương Diệc Tuyên cười khẩy: "Tứ hoàng nữ buồn cười thật, vô duyên vô cớ chạy tới Phi Nguyệt quán của ta mà đòi người của ta? Tứ hoàng nữ dựa vào gì để cho rằng ta sẽ ngoan ngoãn giao người ra?"
"Ta dựa vào đâu?!" Lương Diệc Tuyên tức giận mà nở nụ cười, sau khi cười ha ha vài tiếng thì nàng ta tiến lên hai bước, ghì cổ áo Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề thấp hơn Lương Diệc Tuyên nửa cái đầu, hơn nữa nàng ta tập võ từ nhỏ nên nhấc Lăng Vu Đề lên rất dễ dàng.
"Chỉ bằng ta là hoàng nữ! Mà ngươi, chỉ là một thương nhân! Vẫn là thương nhân mở tiểu quan quán!" Gằn từng chữ, Lương Diệc Tuyên thực sự đã hận không thể bóp chết người trước mắt!
Lăng Vu Đề cũng không bị nàng ta doạ sợ. Cô cười lạnh, thế rồi giơ tay nắm lấy cổ tay Lương Diệc Tuyên. Chỉ cần nắm một cái mà đã khiến nàng ta đau đến độ phải buông lỏng tay ra.
"A -- buông tay! Ngươi -- Lăng Vu Đề -- buông tay!" Lương Diệc Tuyên đau đến mức mặt mũi vặn vẹo, khom người gào thét.
Lăng Vu Đề chỉ cười nhạt, cả người toả ra sát ý. Cô nhẹ nhàng nhấc Lương Diệc Tuyên lên, sau đó nói bên tai nàng ta một câu rằng: "Diệp Thần Lạc là người của ta. Nếu Tứ hoàng nữ muốn thì trước tiên phải có bản lãnh rồi nói tiếp!"
Cô buông tay Lương Diệc Tuyên ra, Lương Diệc Tuyên theo quán tính ngã xuống đất.
Cô vòng hai tay lại, từ trên cao nhìn xuống Lương Diệc Tuyên: "Lăng mỗ chỉ nói hai điều, điều thứ nhất: Lăng mỗ biết, lúc trước Tứ hoàng nữ định hôn ước với thành chủ thành Vân Lộc chính là cưới thiếu gia nhà họ Diệp, cũng không có chỉ định là vị thiếu gia nào. Bây giờ Tứ hoàng nữ đã cưới Tam thiếu gia của nhà họ Diệp, như vậy thì hôn ước cũng đã hoàn thành rồi."
Cô hít một hơi rồi đổi thế đứng, vẫn là dáng vẻ kiểu ngạo, coi rẻ Lương Diệc Tuyên, nói tiếp: "Đây là điều thứ hai: Lục thiếu gia theo lời Tứ hoàng nữ, thành chủ thành Vân Lộc cũng tuyên bố rằng hắn đã chết, như vậy Lục thiếu gia sao có thể ở trong Phi Nguyệt quán của ta đây? Tứ hoàng nữ xác định rằng mình không phải đến quấy rối? Nếu là vậy, Lăng mỗ cũng không sợ Tứ hoàng nữ, dù sao... Thiên hạ này còn không phải của Tứ hoàng nữ."
Cảm giác nhục nhã bao trùm toàn thân, Lương Diệc Tuyên vỗ một chưởng lên nền đất, nhảy lên hét lớn, chưởng phong úp về phía Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề chỉ nghiêng người, vô cùng ung dung tránh thoát một chưởng kia.
Lương Diệc Tuyên thấy không trúng lại lao tới đánh Lăng Vu Đề. Lăng Vu Đề cũng không thèm nhấc tay, chỉ tránh không công.
Nếu cô mà ra tay, phỏng chừng sẽ không nhịn được hạ sát chiêu cho Lương Diệc Tuyên một chưởng chết tươi!
Thấy mình giống như con khỉ bị Lăng Vu Đề đùa bỡn, Lương Diệc Tuyên càng nổi giận, rút một thanh nhuyễn kiếm từ bên hông ra.
Lăng Vu Đề hạ eo, tránh thoát được nhuyễn kiếm vung tới, có điều nhuyễn kiếm không thương tổn được cô nhưng lại cắt đứt một lọn tóc nhỏ.
Nhìn tóc dài lả tả rơi xuống đất, ánh mắt Lăng Vu Đề tối sầm. Cô thoắt người một cái, chỉ chớp mắt, Lương Diệc Tuyên đã trực tiếp khựng ở đó, ngoại trừ con ngươi thì chẳng thể động đậy được chỗ nào khác nữa.
Lăng Vu Đề đứng bên người nàng ta, khép mắt, hít sâu vài hơi.
Sau hồi lâu rồi cô mới mở mắt ra, khôi phục bình tĩnh vốn có.
Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn Lương Diệc Tuyên, mỉm cười tự hỏi tự đáp: "Vào một khắc trước, ta thật sự rất muốn giết ngươi. Biết tại sao ta không giết ngươi không? Bởi vì ta biết rằng không cần ta tự mình động thủ thì ngươi cũng sống không được bao lâu! Bây giờ nếu ta giết người trong Phi Nguyệt quán, ta chẳng những không kiếm được chỗ tốt mà còn có thể rước họa vào thân, ta không bao giờ làm chuyện buôn bán lỗ vốn thế đấy!"