Một nữ tử đeo mặt nạ đen, mặc áo đen lách mình xuất hiện: "Chủ nhân."
Lương Diệc Tuyên ở một bên dường như thấy thấy được việc gì không tưởng vậy, nàng ta trợn tròn cả mắt lên.
Nhìn thấy ánh mắt của Lương Diệc Tuyên, Lăng Vu Đề chỉ cười: "Tứ hoàng nữ có ngốc đi chăng nữa thì có lẽ cũng biết ta không chỉ là một thương nhân bình thường. Muốn đối phó với ta, có thể sẽ có chút khó khăn. Cho nên Tứ hoàng nữ vẫn nên dùng nhiều tâm tư trong việc tranh trữ vị đi, đến khi thật sự thắng rồi nói sau. Tình nhi nữ nên để ở một bên trước mới phải."
Tuy trong lời như đang dạy dỗ Lương Diệc Tuyên nhưng kì thực đang kích phát lửa giận của nàng ta, làm cho nàng ta mất đi lý trí.
Trải qua sự việc xảy đến đột ngột lần này, Lăng Vu Đề đã muốn giải quyết Lương Diệc Tuyên sớm hơn, đỡ có ngày nàng ta lại nhảy nhót khiến cô ngột ngạt!
Nói xong câu, Lăng Vu Đề liền để Hồn đuổi Lương Diệc Tuyên tức đến mức mắt sắp tóe lửa về Vương phủ của nàng ta.
Sau khi thấy được thân thủ của Lăng Vu Đề cùng với ám vệ đột nhiên xuất hiện, cứ việc hận Lăng Vu Đề thấu xương vì cô đã hạ nhục nàng ta, nhưng nàng ta cũng không dám đi đối phó cô.
Trong lòng âm thầm cắn răng, đợi nàng leo lên đến địa vị kia -- đợi nàng leo lên địa vị kia --
"Đi thăm dò một chút, tại sao Lương Diệc Tuyên kia biết Diệp Thần Lạc chính là Diệp Thần Lạc." Ngồi ở trong thư phòng của mình, sắc mặt Lăng Vu Đề rất khó chịu.
"Vâng, chủ nhân!"
Nhìn đồng hồ cát trên bàn sách một cái, bây giờ đã hai, ba giờ sáng. Lúc này Diệp Thần Lạc đã ngủ từ lâu.
Nếu không do cô tiếp kiến Ngũ hoàng nữ Lương Diệc Xuân rồi lại phải đi ứng phó với Lương Diệc Tuyên, vào lúc này cô cũng yên giấc rồi.
Lăng Vu Đề ngáp một cái, đứng dậy rời thư phòng.
Tắm rửa thay y phục xong, cô mới nằm ở bên cạnh Diệp Thần Lạc ngủ.
Diệp Thần Lạc đang say giấc nồng cũng không biết bởi vì hắn mà dẫn đến việc Lăng Vu Đề cùng Lương Diệc Tuyên thẳng thừng không nể mặt nhau --
Thời điểm Diệp Thần Lạc tỉnh lại là lúc sáng sớm, nhìn Lăng Vu Đề còn ngủ say, Diệp Thần Lạc rón rén rời giường.
Hắn vừa cửa đi ra ngoài thì đã nhìn thấy Phong nhi đang canh cửa: "Tối hôm qua tiểu Vu tỷ tỷ ngủ rất muộn sao?"
Phong nhi chào Diệp Thần Lạc một tiếng, sau đó trả lời rằng: "Phải, chủ nhân tới giờ sửu mới nghỉ ngơi. Công tử muốn dậy rửa mặt sao?"
Diệp Thần Lạc gật đầu: "Ta qua phòng bên kia đi, tránh làm ồn đến tiểu Vu tỷ tỷ nghỉ ngơi." Nói xong, Diệp Thần Lạc nhấc chân rời phòng, sau đó đi đến phòng trước kia hắn ở.
Rửa mặt một phen rồi dùng đồ ăn sáng xong, Diệp Thần Lạc liền cầm lấy một quyển thoại bản lấy từ thư phòng Lăng Vu Đề lật xem.
Thoại bản này vốn là Lăng Vu Đề tự mình biên lúc không có chuyện gì làm, hắn vừa đọc đã thích. Mỗi lần chỉ cần Lăng Vu Đề viết nội dung mới thì hắn sẽ lấy ra đọc.
"Nghe nói tối hôm qua Tứ hoàng nữ đến tìm chủ nhân đó." Nghe Phong nhi nói, Diệp Thần Lạc đang lật sách cũng dừng tay.
Phong nhi nháy mắt, lặp lại lời mình mới nói lần nữa.
"Vậy... Tứ hoàng nữ tới nói gì đó?"
"Hình như là nói muốn cho chủ nhân chúng ta giao công tử lại cho ngài ấy." Phong nhi cũng biết thân phận thực sự của Diệp Thần Lạc cùng với chuyện hắn đã từng có hôn ước với Tứ hoàng nữ, cho nên mới nhắc đến Tứ hoàng nữ.
"Sau... Sau đó thì sao?" Diệp Thần Lạc có chút sốt sắng nhìn Phong nhi.
Hắn không muốn đi cùng Tứ hoàng nữ, không nói tới việc bây giờ Tứ hoàng nữ đã cưới Tam ca của hắn. Hiện tại hắn... Nếu nửa tháng trước hắn không biết tại sao mình vừa nghĩ tới việc phải rời khỏi Lăng Vu Đề thì vô cùng không muốn.
Vậy hiện tại, có lẽ hắn đã biết rồi.
Hắn... thích Lăng Vu Đề! Mặc kệ bao lâu, hắn muốn ở bên cạnh Lăng Vu Đề, mãi đến tận khi tỷ ấy chán ghét hắn...
"Ta cũng không biết nữa ~" Phong nhi lắc đầu, tiếp đó đi đổ nước cho Diệp Thần Lạc.
Vì trong lòng Diệp Thần Lạc nghĩ đến việc của Lương Diệc Tuyên, tâm trạng thấp thỏm, dù thoại bản có hấp dẫn nhưng hắn cũng không đọc nổi.
Xoắn xuýt hồi lâu sau, Diệp Thần Lạc mới trở về phòng Lăng Vu Đề gian phòng, muốn chờ Lăng Vu Đề tỉnh lại để tự mình hỏi cô.
Lăng Vu Đề vừa tỉnh lại thì đã nhìn thấy Diệp Thần Lạc ngồi ở bên giường nhìn chằm chằm vào mình.
Kinh ngạc một hồi rồi cô hơi nghi hoặc mở miệng: "Tiểu Lạc, đệ nhìn ta như vậy làm gì?"
Diệp Thần Lạc thấy Lăng Vu Đề tỉnh lại, trong lòng đã diễn luyện những điều muốn hỏi sau khi Lăng Vu Đề tỉnh lại rất nhiều lần từ trước, nhưng đến khi thật sự muốn nói thì hắn trái lại không biết mở miệng thế nào.
"Chuyện này... Tiểu Vu tỷ tỷ..."
"Hả?" Thấy Diệp Thần Lạc lại do do dự dự, Lăng Vu Đề chống người ngồi dậy, sau đó nghiêng đầu nhìn hắn: "Có gì muốn hỏi?"
Hắn ho nhẹ một tiếng, thầm cổ vũ trong lòng: "Nghe Phong nhi nói, ngày hôm qua... Tứ hoàng nữ đến tìm tiểu Vu tỷ tỷ."
"Đúng thế, Tứ hoàng nữ đúng là đến tìm ta." Lăng Vu Đề gật đầu trả lời.
Nhắc tới Lương Diệc Tuyên, hôm qua cô có nhờ Phó thúc tra xét xem tới cùng là ai nói cho Lương Diệc Tuyên rằng Diệp Thần Lạc chỗ cô! Không biết tra đến đâu rồi?
Nếu như tra ra là người của cô đi nói cho Lương Diệc Tuyên...
Lăng Vu Đề tỏ vẻ đặc biệt hờ hững cùng không có gì đáng kể, điều này khiến trong lòng Diệp Thần Lạc có chút không chắc chắn.
Do dự có nên hỏi Lăng Vu Đề hay là không hỏi, giả bộ không biết gì hết đây? Thế nhưng... nếu Lăng Vu Đề thực sự muốn đưa hắn đi thì sao?
"Tiểu Lạc, đệ đang suy nghĩ gì đấy? Mặt mũi đều sắp xoắn lại rồi kìa!" Lăng Vu Đề buồn cười nhìn Diệp Thần Lạc liên tục đổi sắc mặt, đưa tay đi nắn nắn mặt hắn.
Cảm thụ độ ấm từ tay Lăng Vu Đề truyền tới, lần đầu hắn cảm thấy thực ra bị Lăng Vu Đề "bắt nạt" như vậy cũng rất tốt đẹp...
Hắn giương mắt nhìn Lăng Vu Đề, con ngươi màu trà thẳng tắp nhìn cô.
Ánh mắt Diệp Thần Lạc quả thực quá trong suốt, tựa như có thể phản chiếu một mặt xấu xí nhất trong lòng người.
"Tiểu Lạc, có gì muốn hỏi thì cứ hỏi thẳng ta. Đệ không hỏi, ta làm sao biết đệ muốn gì đây? Đúng hay không?" Lăng Vu Đề mỉm cười, như Đại tỷ tỷ xoa đầu Diệp Thần Lạc.
Tóc tai được chải chuốt tỉ mỉ từ trước nhưng trong nháy mắt thì đã bị Lăng Vu Đề vò rối.
Trông thấy ánh mắt vô tội của Diệp Thần Lạc, đúng là Lăng Vu Đề càng ngày càng thích "chà đạp" hắn!
Khóe miệng cong nhẹ, Diệp Thần Lạc cũng không ngại cho Lăng Vu Đề "chà đạp", khẽ gật đầu một cái: "Vậy thì hiện tại ta có thể hỏi tiểu Vu tỷ tỷ không?"
"Đương nhiên có thể rồi!" Lông mày nhướng cao, trong mắt cô đều chứa ý cười.
"Chuyện này... Hôm qua... Tứ hoàng nữ..."
"Cốc cốc cốc -- chủ nhân."
Diệp Thần Lạc còn chưa nói hết, đã bị tiếng của Phó thúc ở ngoài cửa cắt ngang.
Phó thúc đến tìm cô vào lúc này khẳng định là có chuyện. Nhéo gương mặt càng ngày càng thiếu đi nét phúng phính trẻ con của Diệp Thần Lạc, Lăng Vu Đề mới giương giọng để Phó thúc đi vào.