Công Lược Nam Phụ

Chương 311: Công lược tiểu quan nhuyễn manh (hết)



Edit: Aya Shinta

"Cái gì?"

Đào Tiểu Thương bô bô lặp lại chuyện mới vừa phát sinh, sau đó tỏ vẻ cầu biểu dương: "... Cô không biết đâu, hai ngày trước nữ nhân mập kia bị Quý Lãnh dần cho một trận vì cái tội đùa giỡn nam tử đàng hoàng, không ngờ hôm nay còn dám giở trò lưu manh ở trên đường!"

Nghe xong lời Đào Tiểu Thương, Lăng Vu Đề chỉ cảm thấy trong lòng có mười ngàn chữ đệch mợ chạy ù qua...

Sao thế này?! Sao Diệp Thần Lạc không có trở thành thanh quan của Phi Nguyệt quán mà vẫn lấy phương thức gặp chuyện bất bình quản việc không đâu để gặp gỡ với Đào Tiểu Thương vậy hả?!

Cô bước tới cạnh Diệp Thần Lạc vẫn luôn cụp mắt không nói tiếng nào, dắt tay hắn.

Diệp Thần Lạc chỉ cứng người, lông mi rung động như cánh bướm, cũng không có tránh né Lăng Vu Đề.

Cô kéo tay áo hắn lên, cổ tay sưng đỏ một vòng. Nhìn thấy Lăng Vu Đề sầm mắt lại, sát khí chợt lóe lên.

Cô không phải không biết giết người, chỉ là không muốn giết người mà thôi! Cô ả mập kia, coi như sống đã đủ lâu rồi!

"Đệ về phòng trước để Phong nhi bôi thuốc cho." Cô nhu hòa nói một câu rồi đưa tay vuốt ve mặt hắn.

Diệp Thần Lạc vâng lời gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Diệp Thần Lạc mới vừa đi, Đào Tiểu Thương đã chạy đến bên Lăng Vu Đề, cười cười nhiều chuyện: "Thực sự hiếm thấy nha! Lần đầu thấy Lăng lão bản lại dịu dàng đối với nam tử như vậy! Xem ra, ngự tỷ bá đạo cũng có thể biến thành tiểu nữ nhân nhu tình như nước nhỉ?!"

Nhàn nhạt phủi tay Đào Tiểu Thương ra một chút, chuyển mắt tới trên nam tử áo đen nãy giờ vẫn chưa có mở miệng nói gì.

Vừa rồi coi như Đào Tiểu Thương không có giới thiệu nhưng căn cứ vào y phục cùng khuôn mặt thì cũng không khó đoán. Hắn chính là nam chủ số hai, Quý Lãnh.

Quý Lãnh sát thủ hàng đầu, sau khi quen biết Đào Tiểu Thương, hắn không làm sát thủ nữa mà luôn thủ hộ ở bên người Đào Tiểu Thương.

Cô nhớ là nam chủ số hai và nam chủ số ba xuất hiện cùng một thời điểm...

"Được rồi, cô đến diễn tập đúng chứ? Xin cứ tự nhiên." Chẳng muốn ứng phó với Đào Tiểu Thương, Lăng Vu Đề trực tiếp rời đi phòng tiếp khách.

Vừa trở về phòng, Lăng Vu Đề đã nhìn thấy Diệp Thần Lạc đang ngồi ở trên giường đờ ra.

"Vừa nãy bị dọa sợ à? Sao đệ lại chạy ra ngoài vậy?"

Nghe Lăng Vu Đề hỏi, hàng mi của Diệp Thần Lạc hơi rung động, hồi lâu sau hắn mới nhỏ giọng ừ một tiếng.

Hắn không có trả lời vì sao mình sẽ chạy ra ngoài, trả lời thế nào đây? Nói là hắn nhìn thấy Lăng Vu Đề và Phỉ Nhiên ôm nhau, sau đó mất đi lý trí mới chạy ra ngoài?! Làm sao hắn nói ra được!

Hắn cảm thấy mình thực sự quá dễ kích động, cái gì cũng không biết mà coi như mình nhìn thấy tất thảy!

Vừa nãy khi Phong nhi bôi thuốc cho hắn, hắn đã nghe Phong nhi nói rồi. Vì Phỉ Nhiên làm sai chuyện nên bị Lăng Vu Đề đưa đi xuất gia.

Đến nỗi làm sai chuyện gì, Phong nhi không biết.

Mà sở dĩ Lăng Vu Đề sẽ ôm Phỉ Nhiên, hình như là bởi vì Phỉ Nhiên muốn đập đầu vào tường tự sát, bị Lăng Vu Đề ngăn lại...

Thấy Diệp Thần Lạc còn không nói lời nào, Lăng Vu Đề nghiêng đầu suy nghĩ một chút. Đột nhiên nhớ tới lúc trước Diệp Thần Lạc hỏi cô về việc của Lương Diệc Tuyên.

"Tối hôm qua Tứ hoàng nữ có đến, là bởi vì biết đệ ở đây, Phỉ Nhiên nói cho nàng ta biết. Nàng tìm ta đòi đưa đệ về, ta từ chối."

Nghe Lăng Vu Đề nói xong, Diệp Thần Lạc tạm thời gác việc của Phỉ Nhiên qua một bên, hắn kinh ngạc nhìn Lăng Vu Đề: "Tứ hoàng nữ đòi ta về?!"

Cô gật đầu, dừng một chút rồi mới mở miệng: "Nếu đệ muốn đi cùng Tứ hoàng nữ, ta có thể..."

"Không! Ta không đi cùng Tứ hoàng nữ!" Lần đầu Diệp Thần Lạc lấy dũng khí cắt ngang lời Lăng Vu Đề, âm thanh còn không nhỏ.

Lăng Vu Đề ngây cả người, siêu ngớ ngẩn hỏi một câu: "Tại sao?"

"Bởi vì... Bởi vì..." Diệp Thần Lạc đỏ mặt, ánh mắt lập loè, ấp úng không có cách nào trả lời câu hỏi của Lăng Vu Đề!

Nhận ra được độ hảo cảm tăng thêm hai điểm, Lăng Vu Đề lại không phải kẻ ngốc nên đương nhiên biết vì sao Diệp Thần Lạc quả quyết từ chối đi theo Tứ hoàng nữ!

Cứ "Bởi vì" rất lâu mà Diệp Thần Lạc cũng không thể nói ra nên cuối cùng chỉ có thể gượng gạo chuyển đề tài, để Lăng Vu Đề không truy hỏi hắn nữa. Lăng Vu Đề cũng không nhất định phải ép hắn nói ra, đặc biệt phối hợp dời câu chuyện đi --

Một loạt sự tình xảy đến khiến Lăng Vu Đề trì hoãn việc rời kinh thành đi du ngoạn.

Vì Lương Diệc Tuyên, Lăng Vu Đề không ngại trợ giúp Lương Diệc Xuân sớm ngày đăng cơ!

Từ ngày Lương Diệc Tuyên bị người của cô đưa trở về thì nàng ta như cô dự liệu, mất lý trí, tăng nhanh bước tiến tranh trữ. Mấy hoàng tỷ hoàng muội kia, ít có mấy người không bị nàng ta tính kế hãm hại!

Quyết định muốn trợ giúp Lương Diệc Xuân lên ngôi sớm hơn, Lăng Vu Đề bắt đầu bận túi bụi.

Mỗi ngày, ngoại trừ ngủ cùng ăn cơm thì Diệp Thần Lạc hầu như không có cách nào thấy bóng dáng Lăng Vu Đề. Cô hoặc là ở phòng tiếp khách, hoặc là ở thư phòng. Hắn không hiểu cô đang làm gì nên cũng ngoan ngoãn không đi hỏi.

Triều đình, bão táp đột nhiên xoay chuyển --

Trong một đêm, nữ hoàng băng hà, Ngũ hoàng nữ Lương Diệc Xuân phụng chỉ lên ngôi. Tứ hoàng nữ cùng đại hoàng nữ bức cung, bị chém trước điện Kim Loan --

Chớp mắt một cái, trời thu nhoáng cái qua đi, sắp tới cuối đông --

Năm nay là năm mới đầu tiên khi tân hoàng đăng cơ, kinh thành náo nhiệt vô cùng.

Nữ hoàng mở cung yến, còn mời tiểu quan Phi Nguyệt quán tiến cung diễn kịch ca vũ. Tất nhiên đại công thần phía sau là Lăng Vu Đề đây cũng được mời tới.

Trước đó Lương Diệc Xuân muốn phong Lăng Vu Đề làm quan nhưng Lăng Vu Đề không muốn bị quan hàm ràng buộc nên vô cùng thành khẩn từ chối ý tốt từ Lương Diệc Xuân.

Từ hoàng cung trở về Phi Nguyệt quán thì đã khuya, thoái mái tắm nước ấm, trong lòng cô tính rằng năm sau nhất định phải đưa Diệp Thần Lạc ra ngoài du ngoạn.

A ~ vào lúc này, nên đi về phía nam tốt hơn, khí hậu ấm hơn được chút. Ra ngoài chơi, độ hảo cảm chỉ còn thiếu hai điểm kia có thể thêm vào không đây?

Nhu nhu thái dương hơi đau nhức, lúc ở trong cung cô có uống chút rượu, rượu xông lên óc nên hơi khó chịu.

Rời thùng nước tắm, Lăng Vu Đề mặc váy ngủ vào, chỉ muốn ngả ra giường đánh một giấc.

Vừa nằm trên giường nhắm mắt lại, một bàn tay lần tới bên hông cô. Khẽ cau mày nhưng cũng chưa mở mắt ra, cô đã cảm thấy đai lưng của mình bị cởi bỏ.

Mở mắt ra, ánh đèn lờ mờ chiếu xuống, một gương mặt tinh xảo xuất hiện ngay trước mắt cô.

Cảm ứng được hai điểm hảo cảm cuối cùng kia đột nhiên được thêm vào, Lăng Vu Đề có chút bất ngờ: "Tiểu Lạc, đệ..."

Chớp chớp mắt, cô đây là bị cưỡng hôn à?

Cô không nhúc nhích, chỉ khá có hứng thú tùy ý Diệp Thần Lạc lầm càn trên người mình. Cô có thể cảm thấy hắn đang căng thẳng, căng thẳng đến độ bờ môi phát run. Nhưng động tác của hắn liên tục, trái lại càng lúc càng to gan.

Vươn mình một cái, vị trí trên dưới của hai người đổi lại: "Tiểu Lạc, đệ biết đệ đang làm gì không?"

Diệp Thần Lạc nuốt nước bọt, gật đầu: "Ta đang... Phác gục tiểu Vu tỷ tỷ..."

"Thật sự? Không hối hận?"

"... Ừ."

"Vậy ta không khách khí hưởng dụng ~~ "

Một phòng kiều diễm --

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.