Không biết có phải là ảo giác hay không, rất nhiều lúc Lăng Vu Đề đều cảm thấy người nhận điện thoại bên Hiệp hội Vị diện hơi mất kiên nhẫn với cô? Nhưng âm thanh máy móc cứng ngắc không có chập trùng này nào có biểu hiện là đang mất kiên nhẫn đâu?
"Ờ thì... Tạm thời không có, nếu có, tôi sẽ..." Tìm anh.
Lời còn chưa nói xong, bên Hiệp hội Vị diện đã ngắt cuộc trò chuyện.
Sau khi ngẩn người một tẹo, cô nhún vai không để ý, cô cảm thấy cô sắp quen việc Hạ Luân không tận chức trách rồi.
"Cô còn chưa ngủ sao?" Nhận thấy động tác của Lăng Vu Đề, Mạnh Phất Sinh hỏi một câu.
"Hay là cô không cần ngủ?" Dù sao Lăng Vu Đề không có nằm trong phạm vi sinh vật mà hắn biết.
Nàng ta là yêu ma? Nhưng trên người nàng không có bất kỳ khí tức gì, không có chính khí cũng không có tà khí.
Mạnh Phất Sinh vừa nhớ rằng có một số vật phẩm có thể tạm thời che đi khí tức trên người. Hắn có chút hoài nghi, có phải Lăng Vu Đề cũng dùng một vài thứ gì đó để che dấu hơi thở của bản thân?
Nếu vậy vừa nãy nàng liều mình cứu hắn, là vì cái gì?
Ngoại trừ có âm mưu, Mạnh Phất Sinh không nghĩ ra được lý do nào khác! Hắn không bao giờ nghĩ tới chuyện đối phương vừa gặp đã thương hắn gì đấy!
Ngay lúc đó, Lăng Vu Đề liền cảm ứng được hảo cảm vốn được ba mươi điểm lập tức trừ đi mười lăm điểm!
Kinh ngạc trợn mắt, khắc chế xúc động muốn trở mình trừng Mạnh Phất Sinh: "Ta chỉ là ngủ không được mà thôi, ván giường hơi cứng."
Mạnh Phất Sinh không nói gì, ngay vừa nãy hắn đã quyết định rằng Lăng Vu Đề muốn ở lại bên cạnh hắn, vậy thì ở lại đi.
Đúng là hắn muốn xem thử Lăng Vu Đề đi theo hắn là có mục đích gì?!
——
Bầu trời dần nhuộm màu trắng bạc, trong thôn bắt đầu náo nhiệt lên, tiếng vui cười của trẻ nhỏ đánh thức Lăng Vu Đề đang say ngủ.
Vặn vặn cái cổ hơi đau đớn, cái giường này thực sự có — chút — cứng!
"Cô tỉnh rồi? Vậy thì đi thôi."
Mạnh Phất Sinh vốn đang nhắm mắt lại mở ra ngay khắc Lăng Vu Đề tỉnh lại, sau đó hắn rời khỏi băng ghế.
Lăng Vu Đề nhìn Mạnh Phất Sinh, có chút bất ngờ.
Cô nằm ở trên giường ngủ một buổi tối mà còn đau lưng nhức eo, cái người này ngồi một buổi tối mà sao có vẻ tinh thần sáng láng vậy?!
Mạnh Phất Sinh cũng không lo rằng Lăng Vu Đề có theo hay không, hắn trực tiếp mở cửa phòng đi ra ngoài.
Thấy hắn đi rồi, Lăng Vu Đề vội vã bay ra ngoài theo.
Lúc trời tản sáng, Nguyên Đại Ngưu đã nói với hương thân phụ lão trong thôn về tối hôm qua, cũng nhắc tới việc Mạnh Phất Sinh đã thu phục ác quỷ a Mỹ.
Các hương thân đều vô cùng cảm kích Mạnh Phất Sinh có thể thu phục a Mỹ. Mấy vị hương thân tới tuổi bảy mươi, tám mươi đều quen biết a Mỹ, biết a Mỹ là cô nương đáng thương.
Tuy rằng những năm nay nàng hại không ít người nhưng các hương thân vẫn hi vọng Mạnh Phất Sinh có thể siêu độ cho a Mỹ, chỉ siêu độ, đừng đánh nàng hồn phi phách tán!
Mạnh Phất Sinh chỉ gật đầu xem như đã đáp ứng. Sau đó hắn từ chối lời mời ở lại của Nguyên Đại Ngưu, từ chối gà vịt rau ráng của mấy hương thân kia đưa cho, rời khỏi thôn Nguyên.
"Cô có khá hơn chút nào không?" Đi được nửa đường, Mạnh Phất Sinh kín miệng như bưng lại chủ động mở miệng.
Hắn thấy Lăng Vu Đề ung dung bay giữa không trung, không giống như người bị thương vào tối hôm qua chút nào.
Mạnh Phất Sinh đột nhiên mở miệng nói chuyện với cô, Lăng Vu Đề cảm thấy được thương mà sợ. Cô đưa tay sờ bụng mình: "Ừm, tốt lắm rồi, chỉ là khi ấn vào còn hơi đau."
Sau khi "ừm" một tiếng, Mạnh Phất Sinh lại không tiếp tục nói nữa.
Lăng Vu Đề quay đầu lườm vào không khí một cái, cũng không nói lời nào.
Đi trên đường làng, một người một hệ thống yên lặng đi về phía Ngự Kiếm sơn trang ——
"Phất Sinh, chúng ta đi đến nơi nào vậy?" Đứng Ngự Kiếm sơn trang cửa thành, Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn hắn.
Không cần Mạnh Phất Sinh trả lời, Lăng Vu Đề cũng biết là hắn muốn tới phủ Ngự Kiếm sơn trang tìm Mạnh Hân Đồng. Dù sao đây cũng là tiểu sư muội Mạnh Phất Sinh thương yêu từ nhỏ!
Nói thật, nhiệm vụ công lược lần này cũng rất khó khăn, dù sao khi cô đến thì Mạnh Phất Sinh đã rất thích nữ chủ Mạnh Hân Đồng! Thanh mai trúc mã mà ~ Mạnh Phất Sinh quen biết Mạnh Hân Đồng từ lúc nàng ấy còn chưa biết mở miệng nói chuyện.
Cô, một hệ thống không người không quỷ không yêu không ma, muốn tranh giành nam nhân với một người, cũng thật là...
"Đi tìm sư muội của ta." Nhắc tới Mạnh Hân Đồng, ánh mắt Mạnh Phất Sinh cũng trở nên nhu hòa, gương mặt ngay đơ cũng mang theo ý cười nhợt nhạt.
Lăng Vu Đề:... Khác biệt đối xử...
Mạnh Phất Sinh cũng không phải là lần đầu tiên đến Ngự Kiếm sơn trang, sau khi vào thành, hắn thẳng tiến về hướng phủ Ngự Kiếm sơn trang mà đi.
Vừa nghĩ tới việc lát nữa là có thể nhìn thấy sư muội, trong lòng Mạnh Phất Sinh có chút kích động. Hắn đã xuống núi rèn luyện ba năm, cũng là ba năm chưa từng gặp được Mạnh Hân Đồng!
Nếu không phải mấy ngày trước hắn dùng bùa truyền tin với Mạnh Hân Đồng, hắn còn không biết Mạnh Hân Đồng cũng xuống núi.
Nghe nói Mạnh Hân Đồng đã đến Ngự Kiếm sơn trang, hắn không ngừng không nghỉ để tới đây!
Cũng không biết sư muội mềm mại nho nhỏ, lúc hắn rời đi mới mười lăm tuổi, bây giờ có phải là dáng ngọc yêu kiều?
Nhìn bước chân càng lúc càng nhanh của Mạnh Phất Sinh, Lăng Vu Đề không tự chủ mà dừng bước.
Lăng Vu Đề đứng trên mặt đất, lẳng lặng nhìn Mạnh Phất Sinh càng chạy càng xa.
Cô muốn xem thử Mạnh Phất Sinh có thể nhận ra cô không có theo tới mà quay đầu lại nhìn cô hay không?
Đáng tiếc, mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng Mạnh Phất Sinh nữa, hắn không có lấy một lần quay đầu lại!
Tay phải cô nắm chặt thành quyền, sau đó nện thùm thụp vào lồng ngực: "Hừ hừ hừ ~ tức ngực tức ngực quá ~ "
Đứng yên tại chỗ thật lâu, mặt trời đã chiếu qua đầu. Người lui tới trên đường đều vừa đi vừa lau mồ hôi, nhưng cô cũng không cảm thấy nóng chút nào.
Ca thán một tiếng thật dài, sau đó cô tùy tiện tìm một chỗ bay đi ——
Bởi vì dọc đường đi đều đang nghĩ là sẽ nhanh chóng gặp được sư muội Mạnh Hân Đồng, mãi đến khi đến cổng lớn phủ Ngự Kiếm sơn trang, Mạnh Phất Sinh đang đợi hạ nhân đi báo cho Mạnh Hân Đồng mới nhận ra rằng Lăng Vu Đề đã rời đi.
Hắn nhíu mày một cái, nhìn về hướng hắn vừa đi xem coi Lăng Vu Đề có đang theo ở phía sau không? Nhưng trên đường cái nào có bóng người trôi nổi của Lăng Vu Đề!
"Sư huynh!" Tiếng nói mừng rỡ vang lên, Mạnh Phất Sinh quay đầu, sau một khắc, một nữ tử đã nhào vào trong ngực hắn: "Sư huynh, ta rất nhớ huynh!"
"Sư huynh mau vào cùng ta! Ta đã nói với huynh rồi ~ con quỷ trong phủ Ngự Kiếm sơn trang rất quái lạ đó ~ rõ ràng mấy người kia nói tối nào nó cũng ra gây sự, nhưng tối hôm qua lại không có chút động tĩnh nào, hơn nữa ta còn không phát hiện được sự tồn tại của nó..."
Mạnh Hân Đồng kéo tay áo Mạnh Phất Sinh, vừa lôi hắn vào trong phủ Ngự Kiếm sơn trang, vừa lải nhải không ngừng...