Công Lược Nam Phụ

Chương 321: Công lược thiên sư bắt quỷ (09)



Edit: Aya Shinta

Lăng Vu Đề ngoẹo cổ hứng thú nhìn, dù sao hình như con quỷ này không có lợi hại như a Mỹ, căn bản cô không cần sợ!

Sau khi khí đen thành hình người thì chậm rãi tiêu tan, sau đó một nữ nhân mặc y phục tím xuất hiện.

Thoạt nhìn thì nữ nhân kia cũng độ mười tám mười chín tuổi. Tóc tai rối bời, sắc mặt xanh trắng, trên mặt còn có mấy đường cong màu đen như vết nứt, vô cùng không có mỹ quan.

Lăng Vu Đề cảm thấy y phục trên người ma nữ hơi quen mắt, nghiêng đầu nghĩ một hồi thì mới nhớ ra. Đó là kiểu dáng của nha hoàn trong quý phủ.

Xem ra là bị người hại rồi chết biến thành oán quỷ ~

Cong môi nở nụ cười khá là thân thiện, còn chưa kịp nói gì mà ma nữ kia đã hận thù trừng mắt với cô.

Lăng Vu Đề bị nàng ta trừng mắt đến mù mờ, cô đâu có giết cả nhà nàng ta đâu, mặt mày dữ tợn trừng mắt nhìn cô làm gì?!

"Ngươi xuống cho ta!"

Ma nữ mở miệng, nàng ta giống như đang hết sức tạo nên cảm giác khủng bố, âm thanh không chỉ vang vọng mà đồng thời còn có một trận âm phong.

Đúng là Lăng Vu Đề không có chuyện gì, nam tử bên chân cô lại bị âm phong thổi lạnh đến mức phải đi kéo chăn.

"Xuống? Ta vốn muốn xuống rồi, nhưng ta không thích người khác ra lệnh cho ta chút nào nên ta quyết định, không xuống!" Lăng Vu Đề cong khóe môi nở nụ cười, hai tay vòng ngực ra vẻ nhàn nhã.

Vốn là cô không thích gây sự, nhưng không thích gây sự không có nghĩa là không dám gây sự! Lẽ nào cô còn sợ một con oán quỷ sao?!

Ma nữ bị Lăng Vu Đề chọc cho nổi giận, nàng ta hét lớn một tiếng, nhe răng trợn mắt, dáng vẻ vốn đã dữ tợn nay lại có phần hơn.

Lăng Vu Đề lườm một cái, hôm qua cô bị a Mỹ doạ là bởi vì giòi bọ quá buồn nôn! Nếu lần này lại bị con ma nữ này doạ sợ, vậy thì không phải quá mất mặt hay sao?!

Trông thấy ma nữ muốn vọt qua bóp lấy mình, Lăng Vu Đề lách người một cái, xuất hiện phía sau ma nữ ngay tức khắc: "Ôi chao ~ cái tốc độ này cũng quá chậm rồi đúng chứ?!" Lăng Vu Đề ghét bỏ chê bai.

Ma nữ vồ hụt, lại bị Lăng Vu Đề đâm chọc như vậy nên tức đến nỗi rớt mất cái đầu.

Lăng Vu Đề vừa muốn cười nàng ta, đầu ma nữ lập tức bay thẳng về phía cô ——

Tốc độ lần này rất nhanh, Lăng Vu Đề còn không kịp né, cái đầu kia đã đụng vào lồng ngực Lăng Vu Đề.

"Loảng xoảng ——" vật trang trí trên giá gỗ đàn hương rơi xuống đất, thứ nào vỡ được thì đều vỡ hết cả.

Bởi vì tiếng vang không nhỏ nên nam tử vốn ngủ không sâu liền mở mắt ra nhìn gian phòng bừa bộn.

"Đệch — mợ ——" Đau chết cô!

Lăng Vu Đề xoa ngực, sau đó trừng con ma nữ kia: "Giời ạ ~ bà đây không phát uy, ngươi nghĩ ta là thứ gì!?"

Lần này cô không cho ma nữ có thời gian phản ứng, trực tiếp ngưng tụ năm mũi tên nước vụt tới hai cánh tay, hai bắp đùi cùng trên bụng của ma nữ ——

"A —— "

Một tiếng thét thống khổ vang lên chói tai, nam tử trên giường cũng không nghe thấy nhưng y nhìn thấy năm mũi tên màu xanh nước vụt ra từ một hướng, sau đó là cuồng phong gào thét.

Đột nhiên, cửa sổ bị gió thổi bật ra. Ở chỗ y không nhìn thấy được, Lăng Vu Đề nhìn con ma nữ kia chạy ra ngoài nên cô lập tức cũng đuổi theo sau ——

"Ngươi dám va ngực bà đây, xem bà đây có bắn ngươi thủng trăm lỗ hay không!" Lăng Vu Đề vừa chửi bậy, vừa ngưng tụ bốn cái dây nước buộc lấy tay chân ma nữ, khiến cho nàng ta không nhúc nhích được.

Ma nữ giãy dụa không nổi nên bắt đầu yếu thế: "Tỷ tỷ, tỷ tha cho ta đi! Ta... Ta đồng ý cùng tỷ hầu hạ trang chủ!"

Trang chủ? Trang chủ gì?

Ể... Lẽ nào là trang chủ Ngự Kiếm sơn trang?

Nhớ đến nam tử tuấn mỹ nằm trên giường vừa rồi, Lăng Vu Đề chớp mắt, cô ngủ nam chủ rồi? À không đúng, là cô ngủ giường nam chủ rồi?!

Thấy Lăng Vu Đề xuất thần trong chốc lát, ma nữ âm thầm giãy dụa. Đến khi Lăng Vu Đề phản ứng lại thì ma nữ đã tránh thoát khỏi dây nước.

Ma nữ cười lạnh nói: "Trang chủ là của ta, một mình ta! Ai cũng đừng hòng cướp đi —— "

Hai tay ma nữ giang rộng, quét một phát, mấy thanh vũ khí từ sân luyện võ bị nàng ta hút tới.

"Đi chết đi!" Ma nữ nhắm toàn bộ vũ khí ngay Lăng Vu Đề, sau đó vung tay ——

Nàng ta cho rằng Lăng Vu Đề có thể bị đụng văng lên trên giá vậy thì hẳn có thể bị mấy binh khí này thương tổn. Nhiều binh khí như vậy, không tin Lăng Vu Đề có thể toàn thân trở ra!

Nhưng điều khiến ma nữ kinh ngạc chính là Lăng Vu Đề không chỉ không né, trái lại còn cười híp mắt đứng đó nhìn nàng ta.

Sau một khắc, tất cả mấy thanh vũ khí đều xuyên qua người Lăng Vu Đề, cắm lên trên tường.

"Sao thế được?!"

Ma nữ kinh ngạc trợn mắt lên, Lăng Vu Đề muốn nói cho ma nữ rằng thực ra chỉ có quỷ khí mới thương tổn cô được không? Nếu ma nữ bọc lấy một tầng quỷ khí ở trên binh khí, khi mấy binh khí kia xuyên qua người Lăng Vu Đề thì nhất định sẽ khiến cô bị thương nặng!

"Hiện tại, đến ta ra tay rồi!" Lăng Vu Đề cười khẩy sau đó bay lên trời, từ trên cao nhìn xuống ma nữ: "Ta tới đây —— "

Lại là năm mũi tên nước, vừa nãy ma nữ bị mũi tên nước của cô bắn thương thì có xuất hiện vết thương, miệng vết thương còn đang chảy máu đen.

Ma nữ lách mình muốn tránh nhưng mà nàng ta chỉ tránh được bốn mũi tên nước ở tay chân, bụng lại không tránh khỏi.

Ma nữ không cam lòng yếu thế, ngưng tụ khí đen úp về phía Lăng Vu Đề, hai con giao chiến trên không trung ——

Nghe thấy động tĩnh nên Mạnh Hân Đồng cùng Mạnh Phất Sinh chạy tới, Lãnh Dã thấy bọn họ đến rồi, quay đầu nhìn Mạnh Phất Sinh: "Mạnh thiên sư, tại sao ta cảm thấy nơi này không chỉ có một con quỷ? Giống như có hai con quỷ đang đánh nhau."

Mạnh Phất Sinh vẫn không nói gì, còn Mạnh Hân Đồng ngẩng đầu nhìn hai con trê không khung, đến khi nhìn rõ ràng một con trong đó thì nàng ấy kinh ngạc hét lớn: "Lăng Vu Đề, tại sao tỷ ấy lại ở đây?"

Mạnh Phất Sinh cũng nhìn thấy Lăng Vu Đề, tuy hắn cũng kinh ngạc là tại sao Lăng Vu Đề lại ở đây, nhưng không có biểu hiện ra.

"Không phải hai con quỷ, là một con quỷ cùng một con không biết là gì..." Mạnh Phất Sinh lấy một bình sứ ra, đổ một chút chất lỏng ở trên ngón tay của mình, sau đó quét trên mí mắt Lãnh Dã.

Lãnh Dã vừa định hỏi Mạnh Phất Sinh làm như vậy để làm chi, đến khi mở mắt thì y kinh ngạc phát hiện mình lại có thể nhìn thấy hai con đang dây dưa trên không trung.

Trên thân thể của một trong hai rõ ràng có thể nhìn thấy khí đen vây quanh, người còn lại thì không có thứ gì.

Nếu không thân thể của cô nửa trong suốt, nếu không phải ban nãy y không nhìn thấy cô thì Lãnh Dã đều muốn cho rằng đó cũng không phải quỷ, mà là người!

"Chuyện này..."

"Đây là nước mắt trâu, có thể duy trì quỷ nhãn được một canh giờ. Sau một canh giờ, huynh không thể nhìn thấy quỷ nữa." Mạnh Phất Sinh thản nhiên nói, hắn vẫn nhìn Lăng Vu Đề ở trên không trung, do dự có muốn đi giúp cô hay không.

"Ta đi thu con quỷ kia!" Mạnh Hân Đồng lấy kiếm gỗ đào cùng lá bùa, vuốt lá bùa ở trên kiếm gỗ đào một cái, sau đó nàng nhảy lên, kiếm gỗ đào mang theo ánh lửa đâm về phía ma nữ ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.