Ma nữ bị đâm sau lưng một cái, nàng ta nhe răng hét lên một tiếng muốn xoay tay lại, phản kích Mạnh Hân Đồng.
Lăng Vu Đề không có cho nàng ta cơ hội này, thừa thắng xông lên! Lần này cô chỉ ngưng tụ một mũi tên nước, lao vút về phía ngực ma nữ ——
Ngực trúng một mũi tên, ma nữ rơi xuống đất, ôm ngực hộc máu.
Nàng ta vẫn tàn nhẫn trừng mắt nhìn Lăng Vu Đề: "Đừng tưởng rằng như vậy thì có thể cướp được trang chủ! Trang chủ là của ta! Là của ta —— "
Nói xong, nàng ta muốn trốn về Thanh Sơn, tránh đi...
Mạnh Hân Đồng lộn ngược ra sau, xinh đẹp hạ đất, kiếm gỗ đào chỉ vào ma nữ, hét lớn một tiếng: "Chính là ma nữ này làm loạn trong phủ Ngự Kiếm sơn trang, xem bổn thiên sư thu phục ngươi!"
Vừa nói, Mạnh Hân Đồng nhanh chóng lấy một lá bùa ra, giống lá bùa tối hôm qua Lăng Vu Đề nhìn thấy.
Lá bùa lớn lên, cuốn ma nữ còn chưa kịp trốn đi vào rồi biến thành một quả cầu vàng nho nhỏ trở về trong tay Mạnh Hân Đồng.
Sau khi thu được ma nữ, Mạnh Hân Đồng vội vã đi tới bên người Lăng Vu Đề: "Thế nào? Tỷ vẫn ổn chứ?"
Nhìn Mạnh Hân Đồng thân thiết nhìn mình, Lăng Vu Đề nghiêng đầu liếc mắt nhìn Mạnh Phất Sinh vẫn là cái mặt liệt đang đứng ở một bên.
Cô xoa lồng ngực hơi nhói, lắc đầu: "Ta không sao."
Mạnh Hân Đồng ồ một tiếng, sau đó nghiêng đầu nhìn cô: "Đúng rồi Vu Đề, sao tỷ lại ở phủ Ngự Kiếm sơn trang?"
Vấn đề này cũng là điều Mạnh Phất Sinh muốn hỏi. Lăng Vu Đề đến là vì đi theo hắn?
"Ta ngửi thấy mùi đồ ăn cho nên mới đến nơi này." Đây chính là lời nói thật! Nếu không phải con kia ma nữ kia nói cái gì mà trang chủ thì cô cũng không biết đây là phủ Ngự Kiếm sơn trang!
Thực sự là duyên phận ~ duyên phận mà!
"Ồ ~ cho nên buổi trưa có con quỷ quấy rối trong nhà bếp Vu Đề tỷ đúng không nhỉ?" Mạnh Hân Đồng bỗng nhiên tỉnh ngộ, chỉ vào Lăng Vu Đề mà nói.
Lăng Vu Đề gật đầu đứng lên.
"Vị... cô nương này?" Một giọng nói êm tai vang lên từ phía sau lưng Lăng Vu Đề.
Vừa nãy cô có để ý đến ở đây ngoại trừ Mạnh Phất Sinh, còn có cái người gọi là trang chủ, nam chủ của thế giới tiểu thuyết này: Lãnh Dã.
Âm thanh này không phải là Mạnh Phất Sinh, vậy thì là nam chủ Lãnh Dã rồi.
Lăng Vu Đề xoay người nhìn Lãnh Dã: "Ngươi đang gọi ta?"
Lãnh Dã nhìn Lăng Vu Đề gật đầu: "Phải."
Chân Lăng Vu Đề rơi trên đất, ngoại trừ thân thể nửa trong suốt thì không giống quỷ một chút nào.
Nhìn kỹ thì mặt mũi vô cùng tinh xảo, giống như được điêu khắc tỉ mỉ! Mạnh Hân Đồng đứng bên cạnh cô, bất giác thua chị kém em một chút.
Có điều Lãnh Dã cảm thấy Lăng Vu Đề đẹp thì cũng không có nghĩa là y sẽ có cảm giác gì đặc biệt đối với cô.
"Chính là muốn hỏi là sao cô nương lại đánh nhau với con quỷ này?" Nếu không có sai, nơi Lăng Vu Đề bắt đầu giao tranh với ma nữ chính là phòng y.
Như vậy hai con này đã làm gì trong phòng y?!
Nghĩ đến chuyện có hai con quỷ ở trong phòng y khi y ngủ, thậm chí là bên cạnh mình... Cho dù Lãnh Dã có gan dạ đến đâu thì cũng cảm thấy phát lạnh trong lòng...
Sao lại đánh nhau? Nói đến đây, Lăng Vu Đề đã muốn trợn trắng mắt: "Ta nào có biết tại sao con quỷ kia lại đột nhiên lên cơn! Ta không phải là đang..." Ngủ trên giường của ngươi hay sao!
Đương nhiên là còn lâu cô mới nói câu đó ra! Mạnh Phất Sinh ở đây, nếu như nghe thấy cô nói mấy lời không "rụt rè" như vậy, lại trừ độ hảo cảm thì sao đây?!
Hơn nữa cô không cần phải nói lời này, cô đâu có công lược nam chủ.
"Không phải cái gì?" Thấy Lăng Vu Đề đột nhiên ngừng lại, Mạnh Hân Đồng ở một bên hơi tò mò hỏi.
"Không phải là không cẩn thận đi vào trong phòng của trang chủ, sau đó con quỷ kia lập tức xông ra từ trong một cái bình hoa, nhìn thấy ta liền đánh! Nàng ta đánh, lẽ nào ta không đánh lại? Sau đó chúng ta liền đánh tới đây!"
Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn nàng ấy một cái, chuyển mắt mà nói.
Mạnh Hân Đồng không có hoài nghi Lăng Vu Đề, tuy Lãnh Dã cùng Mạnh Phất Sinh cảm thấy có chút kỳ quái nhưng đều cho rằng lý do của Lăng Vu Đề rất là hợp lý.
"Hóa ra con quỷ kia trốn ở trong bình hoa! Thảo nào ta tìm khắp nơi cũng không ra! Lần này cũng thật cảm tạ Vu Đề tỷ, nếu không có tỷ, không chừng ta còn phải tìm con quỷ kia mấy ngày nữa!" Mạnh Hân Đồng đặc biệt thân mật, tươi cười kéo cánh tay Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề giật giật cánh tay nhưng không rút ra được, chỉ có thể cười cười: "Ta cũng chỉ trùng hợp mà thôi."
"À đúng rồi, ban nãy Lãnh trang chủ cũng nhìn thấy con quỷ kia, ta thấy con quỷ kia ăn mặc xiêm y của nha hoàn trong phủ Ngự Kiếm sơn trang, có lẽ nàng ta vốn ở trong phủ Ngự Kiếm sơn trang đúng chứ?"
Lãnh Dã nhớ lại dáng vẻ của con quỷ kia một hồi, tuy ma nữ đã hoàn toàn thay đổi nhưng mơ hồ có thể nhìn ra mặt mũi trước đó.
Hơn nữa ma nữ lại nói y là của nàng ta?!
Hắn biết có vài nha hoàn nổi lên tâm tư không nên, sao nha hoàn kia đã chết mà cũng chấp nhất với y như này?
Y gật đầu: "Đúng là nha hoàn trong phủ Ngự Kiếm sơn trang, có điều số lượng nha hoàn trong phủ không ít nên không phải người nào ta cũng biết được. Như vậy đi, ta hỏi quản gia, để hắn tra nhà hoàn chết thảm trong thời điểm gần đây."
Mạnh Hân Đồng gật gù: "Chỉ đành thế, nếu như thực sự không tra được, ta có thể thả ma nữ ra hỏi một chút."
Sau khi nói xong, Mạnh Hân Đồng nhìn thấy Mạnh Phất Sinh đang đứng ở một bên làm cây cột.
Nàng ấy nhếch môi cười cợt, kéo Lăng Vu Đề tới chỗ Mạnh Phất Sinh: "Vu Đề, đây chính là sư huynh của ta! Sư huynh rất lợi hại, có điều vừa nãy con quỷ kia đã bị tỷ đánh cho gần chết nên mới không cần sư huynh ra tay!"
Giới thiệu Mạnh Phất Sinh xong, Mạnh Hân Đồng lại giới thiệu Lăng Vu Đề: "Sư huynh, tỷ ấy tên là Lăng Vu Đề, rất là đặc biệt đó! Không phải người không phải quỷ, cũng không phải thần tiên! Ầy, nhắc mới nhớ Vu Đề, tỷ đến cùng là cái gì thế?"
[ Khinh thường ] Lại là vấn đề này ~ Cô là hệ thống! Hệ thống hệ thống!
Trời ạ cô có thể nói sao?! Có thể sao?!
Cô có chút miễn cưỡng cười với Mạnh Hân Đồng: "Trên thực tế, ngoại trừ biết mình tên là gì thì ta cũng không nhớ rõ mình đã từng là gì hoặc là hiện tại là cái gì."
Cái lý do mất trí nhớ này cũng thật là í ẹ!
Cô vừa dứt lời thì nhận được ánh mắt vô cùng đồng cảm từ Mạnh Hân Đồng. Mạnh Hân Đồng đỏ mắt ôm lấy vai Lăng Vu Đề: "Không sao đâu Vu Đề, chờ ta trở lại thì ta đi tìm sư phụ giúp tỷ!"
Thấy Mạnh Hân Đồng nhiệt tình thế này, Lăng Vu Đề chỉ muốn nói một câu: Nữ chủ, ta với cô không quen biết được chứ?!
Cô đẩy Mạnh Hân Đồng ra, nói một tiếng cảm ơn rồi mới nghiêng đầu nhìn Mạnh Phất Sinh: "Ta chỉ vô tình đến phủ Ngự Kiếm sơn trang, giờ đi đây!"
Nói xong, không chờ Mạnh Hân Đồng giữ lại, cô nhanh chóng bay ra khỏi phủ Ngự Kiếm sơn trang.
Sở dĩ Lăng Vu Đề sẽ rời đi chủ yếu là vì sợ Mạnh Hân Đồng sẽ dây dưa. Còn thứ yếu, là bởi vì cô cảm thấy Mạnh Phất Sinh cũng không hy vọng cô đi theo!