Công Lược Nam Phụ

Chương 325: Công lược thiên sư bắt quỷ (13)



Edit: Aya Shinta

Cô vốn muốn tới nhà bếp của tửu lâu ngày đầu tiên cô đến thế giới này để ăn, nhưng vào lúc này ăn cơm trưa thì hơi trễ, ăn cơm tối lại hơi sớm, phỏng chừng nhà bếp không có gì để ăn cả.

Lắc lư trên đường cái, đột nhiên cô nghe thấy một âm thanh khá là quen thuộc, Lăng Vu Đề sợ đến nỗi lập tức bắt đầu trốn.

Cô cẩn thận từng li từng tí ló đầu ra xem có chuyện gì xảy ra ở phía trước. Quá nhiều người, nếu như không phải tai cô xài được thì căn bản không biết trong đám người có người kia!

Phía trước có một vị trí bị vây quanh bởi đám người ba vòng trong vòng ngoài, Lăng Vu Đề ngó nửa ngày cũng không ngó ra tại sao lại thế này.

Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút, trốn thẳng lên nóc nhà để xem là được rồi!

Sau khi bay lên nóc nhà, Lăng Vu Đề lập tức nằm nhoài ở đây xem.

Lần này tầm mắt lập tức trống trải, xem được toàn cảnh phía dưới kia.

"Ta nói này tiểu nương tử, tuy rằng tư sắc nàng không đủ, thế nhưng nàng muốn hầu hạ gia, gia vẫn có thể miễn cưỡng đáp ứng!" Một gã công tử thoạt nhìn cực kỳ dung tục, ăn mặc còn tính là giàu có cầm quạt giấy nâng cằm Mạnh Hân Đồng.

Mạnh Hân Đồng che chở một cô nương có dung mạo thanh tú, phục trang đơn giản ở sau lưng.

Xem ra, Mạnh Hân Đồng này sắp diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân!

Lại nói, sao tiểu thuyết ngôn tình cổ trang nào cũng có cái đoạn này vậy? Có thấy cũ mèm hay không?!

Mạnh Hân Đồng giương cằm lên, tránh khỏi quạt giấy của gã công tử. Nàng ấy đẩy cô nương thanh tú kia qua một bên, sau đó khởi động làm nóng khớp tay rồi cười nói: "Bổn cô nương vốn còn muốn khuyên ngươi, có điều bây giờ nhìn lại, không cần lãng phí nước bọt!"

Nói xong, Mạnh Hân Đồng tức khắc đánh một quyền vào trên xương mũi của gã công tử thô tục kia, tiếp đó là tẩn cho gã một trận no đòn!

Người vây quanh vô cùng tự giác lui về sau, vòng vây càng ngày càng rộng ra.

Gã công tử bụm mặt, kêu gào hạ nhân đối phó với Mạnh Hân Đồng.

Tuy công phu của Mạnh Hân Đồng không thuộc dạng quá tốt, thế nhưng đối phó với mấy cái gã sai vặt, nàng ấy vẫn rất là thành thạo điêu luyện!

Gã công tử bị sai vặt nâng dậy, sau khi phun một câu ác ôn rằng "Ngươi chờ!" thì đã rời đi.

Nhìn thấy túi tiền lớn bên hông gã công tử, Lăng Vu Đề hơi chuyển mắt, khóe miệng nở một nụ cười xấu xa.

Cô rời đi theo hướng gã công tử kia, sau đó nhân lúc chưa phát giác mà kéo túi tiền xuống ——

Lăng Vu Đề cầm túi tiền, lo rằng người khác sẽ nhìn thấy túi tiền tự động lơ lửng nên cô nhanh chóng tìm một con ngõ nhỏ không người, thực thể hóa bản thân.

Dù sao mỗi ngày có ba tiếng thực thể hóa, đừng có để uổng!

Nếu vào lúc này tới nhà bếp của tửu lâu không có đồ ăn, vậy cô cầm tiền đi mua là được rồi!

Tung túi tiền trong tay lên, vừa nãy cô mở ra xem, tuy không biết mấy tấm ngân phiếu kia bao nhiêu tiền, thế nhưng trên ngân phiếu có viết một trăm lạng, cô vẫn biết chữ mà! Mười tấm ngân phiếu một trăm lạng, đủ cho cô ăn rồi đúng chứ?

Chắp tay sau lưng, nhàn nhã đi về phía tửu lâu ——

"Khách quan mời vào trong, ngài muốn ở đại sảnh hay là ở phòng ngăn?" Vào lúc này coi như không phải giờ ăn cơm nhưng cũng có người tới dùng cơm, cho nên Lăng Vu Đề cũng không phải là đặc thù.

Nói một câu "Phòng ngăn" rồi Lăng Vu Đề dứt khoát nhấc chân lên lầu. Tiểu nhị vội vàng đuổi theo, sau đó dẫn Lăng Vu Đề vào một gian phòng ngăn.

Sau khi gọi không ít món ăn đầu bảng của tửu lâu, Lăng Vu Đề mới an tâm chờ món.

Phòng ngăn của cô sát cửa sổ, chờ món lên là một chuyện tẻ nhạt mà lâu lắc nên khi nghe thấy âm thanh náo nhiệt trên đường xá dưới lầu, Lăng Vu Đề liền đứng bên cửa sổ nhìn xuống.

Có lúc, khi bạn không muốn gặp lại một người thì người đó cứ luôn xuất hiện ở trước mắt bạn.

Khi thấy Mạnh Hân Đồng đứng dưới lầu, Lăng Vu Đề trốn đi theo bản năng...

Đáng tiếc rằng cô chậm một bước, Mạnh Hân Đồng tinh mắt nhìn thấy cô rồi!

"Này ~ sao cô nương kia lại nhìn quen mắt thế?" Cau mày nghĩ ngợi hồi lâu, Mạnh Hân Đồng cũng không nhớ ra được chính mình là ở nơi nào gặp cô gái kia.

Nhìn bảng hiệu tửu lâu, Mạnh Hân Đồng vỗ đầu mình một cái: "Muốn biết thì trực tiếp đi lên xem thử là biết ngay! Thật là ngu ngốc!"

Mạnh Hân Đồng cười híp mắt đi vào tửu lâu, nói một tiếng tìm bằng hữu rồi lên lầu hai.

Khi đến nàng ấy đúng lúc nhìn thấy cửa phòng của phòng ngăn có cửa sổ kia, nàng cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Lăng Vu Đề đang vui mừng vì mình không có bị Mạnh Hân Đồng phát hiện thì khi nhìn thấy người đứng ngay cửa, ngơ người tan tác trong nháy mắt...

Mạnh Hân Đồng có chút không dám tin vào mắt mình: "Vu Đề? Sao —— Sao tỷ lại thế này?!" Thân thể không còn nửa trong suốt, hoàn toàn như một người sống!

Ba bước gộp hai mà bước tới bên người Lăng Vu Đề, không nói không rằng sờ mặt cô ——

"Ai nha ~ cô mò ta làm gì?" Lăng Vu Đề phất tay Mạnh Hân Đồng ra, nếu bị nhìn thấy, cô cũng không thể đánh chết cũng không thừa nhận đúng không?!

"Trời ạ ~" Mạnh Hân Đồng cúi đầu nhìn tay mình, khó hiểu thốt lên: "Ấm kìa?! Vu Đề, sao tỷ làm được?"

Lăng Vu Đề nháy mắt mấy cái, tạm thời không nghĩ ra lý do. Đúng lúc món ăn được mang lên, cô vung tay: "Tạm thời đừng có đề cập đến mấy chuyện này, ta còn chưa ăn cơm nữa, trước hết để cho ta ăn cơm."

Mạnh Hân Đồng à một tiếng, cử chỉ tự nhiên đi tới ngồi đối diện Lăng Vu Đề.

Thấy Lăng Vu Đề tự mình tự ăn, nàng ấy cũng không ngại. Nàng chống cằm cười híp mắt vừa nhìn cô ăn, vừa trò chuyện với cô.

"Hôm qua đã nói là tỷ theo ta trở về gặp sư phụ, để sư phụ giúp tỷ, kết quả tỷ lại quay đầu rời đi!"

"Đúng rồi, đã tra được thân phận của con oán quỷ. Hóa ra nàng ta đã từng là nha hoàn nhị đẳng của Lãnh Dã, gọi là Châu nhi. Sau đó vị hôn thê của Lãnh Dã tới đây ở tạm, nha hoàn không đủ nên phái Châu nhi đi hầu hạ hôn thê Lãnh Dã."

"Châu nhi vẫn luôn thích Lãnh Dã, bị hôn thê Lãnh Dã biết được, không chỉ mỗi ngày tìm cớ trừng phạt nàng, sau đó nàng bị bệnh thì nói nàng nhiễm bệnh dịch, ném nàng xuống hầm!"

"Nói ra thì Châu nhi cũng rất đáng thương. Có điều sau khi chết biến thành oán quỷ, nàng hù chết hôn thê Lãnh Dã thì không nói, còn hại chết vài nha hoàn thường ngày có mâu thuẫn với nàng nữa!"

"Vu Đề tỷ không biết đâu, Châu nhi này là con quỷ đầu tiên ta tự mình thu phục đó, có điều vẫn do có sự hỗ trợ của tỷ, bằng không cũng không biết ta có thể dễ dàng thu phục nàng hay không."

"Này, Vu Đề tỷ cảm thấy sư huynh của ta thế nào? Tuy huynh ấy không thể hiện cảm xúc lên gương mặt, thế nhưng huynh ấy rất tốt, ta quen biết huynh ấy hơn mười năm! Mà ngày hôm qua có phải tỷ bị sư huynh doạ chạy đúng không? Tỷ đừng sợ, sư huynh của ta không dữ! Ừ ~ nhắc mới nhớ, nếu như tỷ là người sống thì còn rất xứng đôi với sư huynh ta đó..."

"Ai Vu Đề... Bla bla..."

Từ trước tới giờ Lăng Vu Đề chưa từng gặp người nào còn ồn ào hơn cả cô, thật luôn đó!

Cô nghĩ rằng sau này lúc nói chuyện thì cô cũng không dám nhiều lời như vậy!

Mạnh Hân Đồng đang nói luyên thuyên không ngừng nghỉ... Hoàn toàn không nhìn thấy Lăng Vu Đề giần giật khóe miệng.

Aya: Hm... edit tới đoạn nữ chính cười híp mắt nhìn Vu Đề ăn mà thấy hint đập thẳng vào mặt, nhưng thấy hợp với Vu Đề nhất vẫn là ngự tỷ trong thế giới mạt thế hơn:)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.