Thấy Tạ Ức Chi bất động, chỉ là có chút tức giận nhìn mình. Lăng Vu Đề nhướng mày, có chút nghi hoặc hỏi: "Như thế nào, thiếu gia, ngài muốn tôi tự mình đút ngài sao?"
Tạ Ức Chi nghẹn nghẹn, ngay sau đó tự mình cầm lấy muỗng sứ bắt đầu ăn cháo.
Thừa lúc Tạ Ức Chi ăn cháo, Lăng Vu Đề bắt đầu thu thập phòng.
Bởi vì nguyên thân đã làm, cho nên Lăng Vu Đề làm việc, vẫn là thành thạo.
Vốn dĩ Tạ Ức Chi chính là một bên ăn cháo, một bên chú ý hướng đi của Lăng Vu Đề.
Khi Tạ Ức Chi nhìn thấy Lăng Vu Đề muốn vào trong phòng tắm, Tạ Ức Chi đột nhiên nện muỗng sứ trong tay lên trên mặt đất, phát ra một tiếng giòn vang.
Lăng Vu Đề hoảng sợ, vội vàng đi đến chỗ Tạ Ức Chi.
Sắc mặt Tạ Ức Chi rất khó nhìn, sứ muỗng bởi vì anh dùng lực quá lớn, vỡ nát.
Lăng Vu Đề kinh ngạc trừng mắt rồi lại trừng mắt, không thể lý giải vì sao vừa nãy Tạ Ức Chi còn đang ăn cháo đàng hoàng mà làm sao lại đột nhiên phát giận?
"Cô ——" Tạ Ức Chi trừng mắt với Lăng Vu Đề, đôi mắt kia đều sắp toé ra lửa.
Anh muốn nói: Khi cô tới không có người nói cho cô quy củ sao?!
Thế nhưng, anh lâu rồi không nói chuyện, không muốn nói chuyện.
Cho nên, Tạ Ức Chi chỉ nói một cái chữ "cô".
Lăng Vu Đề chớp chớp mắt: "Cô cái gì?"
Cô lại không phải con giun trong bụng anh ta, anh ta sao có thể nói một chữ, cô liền biết nguyên câu sao!?
Nhìn cái hộ công mới tới này, từ lúc đầu thì Tạ Ức Chi đã ghét bỏ, giờ thì đã thăng cấp đến cực độ ghét bỏ rồi.
Thấy Lăng Vu Đề không hiểu ý mình, Tạ Ức Chi giơ tay cầm lấy nửa chén cháo còn dư lại, ném tới Lăng Vu Đề.
Trong trí nhớ của nguyên thân, Tạ Ức Chi không có lấy đồ ném cô ấy nhanh như vậy!
Cũng may Lăng Vu Đề có "thân thủ nhanh nhẹn", thành công tránh thoát chén cháo bay tới.
Sau đó, cái chén cháo kia, liền bay tới trên giường Tạ Ức Chi, rồi lại lăn xuống dưới.
Được rồi, cô biết Tạ Ức Chi ghét bỏ cô.
Cũng không biết là ghét bỏ cô không đủ linh hoạt, hay là ghét bỏ cô nói nhiều?
Lăng Vu Đề cười với Tạ Ức Chi: "Lực cánh tay thiếu gia không tồi đâu, có thể ném xa như vậy!"
Trong đôi mắt Tạ Ức Chi chợt lóe qua kinh ngạc, anh không nghĩ tới Lăng Vu Đề thế mà lại lớn mật né tránh như vậy, lại còn cợt nhả anh!
Anh ghét bỏ quay mặt đi, cái bản mặt đen kia, anh thật sự cảm thấy xấu!
"Thiếu gia còn muốn cháo sao? Hay là khỏi? Thôi được rồi. Tôi đây thu thập khăn trải giường trước."
Lăng Vu Đề tự nói tự làm, hoàn toàn không cần Tạ Ức Chi trả lời.
Kỳ thật cô cố ý đó, không ăn no thì không ăn no đi, dù sao là chính anh ta ném xuống, không trách cô được!
Hơn nữa, anh ta cư nhiên muốn ném cô nha?!
Nếu không phải trốn mau mà nói, chẳng phải là ngày đầu tiên chiếu cố anh ta liền phải vào bệnh viện!
Quả nhiên, tính tình Tạ Ức Chi có chút táo bạo.
Chẳng qua không sao hết, dù sao cô đã sớm nghĩ kỹ phương án công lược, rốt cuộc kiên quyết tiến hành phương án lì lợm la liếm!
Tay phải đặt trên xe lắm của Tạ Ức Chi run lên, anh không nghĩ tới Lăng Vu Đề lại nói chuyện với mình như vậy.
Những hộ công trước kia, hoặc là là lấy lòng nịnh bợ anh, hoặc là sợ anh, sợ đến không chịu được.
Chưa từng có một người, sẽ như vậy đối với anh!
Mẹ, rốt cuộc là tìm đâu ra một hộ công như vậy cho anh?!
Tạ Ức Chi mím môi, anh chỉ ăn non nửa chén cháo, lượng cơm ngày thường anh ăn tuy rằng không lớn, thế nhưng sáng sớm chỉ ăn nửa chén cháo, anh vẫn chưa có no.
Nhìn Lăng Vu Đề đang đổi khăn trải giường cho mình, Tạ Ức Chi chuyển động xe lăn, vào phòng vẽ tranh.
Anh không biết, Lăng Vu Đề đang đổi khăn trải giường thì ngay một khắc khi anh xoay người, đang nhìn bóng dáng anh, cười đến vô cùng đắc ý.
Đổi khăn trải giường, trên mặt đất cũng thu dọn, Lăng Vu Đề lại lần nữa đi vào phòng tắm.
Vừa mới đi đến cửa phòng tắm, đột nhiên Lăng Vu Đề nhớ tới, trên vở có ghi qua: Phòng thiếu gia nơi nào cũng có thể đi, trừ bỏ phòng tắm, tuyệt đối không thể đi!
Trách không được vừa nãy khi cô muốn đi vào phòng tắm thì Tạ Ức Chi sẽ ném đồ, hoá ra là khiến cô không đi vào nha!
Xí ~ không cho cô đi phòng tắm thì trực tiếp mở miệng nói chuyện đi!
Thật là →_→
Nhưng mà, vì sao không thể vào phòng tắm nha? Chẳng lẽ ở phòng tắm Tạ Ức Chi ẩn dấu bí mật gì không thể cho ai biết hay sao?
Lúc này tất cả trong đôi mắt Lăng Vu Đề đều là tò mò, cô đứng ở cửa phòng tắm, nghiêng đầu nhìn xung quanh phòng vẽ tranh, sau đó, tầm mắt cô vừa vặn đối diện với Tạ Ức Chi.
Ánh mắt Tạ Ức Chi thực âm trầm, liền như vậy mà nhìn chằm chằm vào Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề nuốt nuốt nước miếng, cô quyết định vẫn nên tạm thời không cần đụng vào nghịch lân của Tạ Ức Chi.
Vốn dĩ độ hảo cảm chính là -10 điểm, cô vẫn nên ngoan một chút mới tốt!
Muốn cười với Tạ Ức Chi, lại sợ Tạ Ức Chi chê cô xấu.
Nghĩ nghĩ, Lăng Vu Đề hơi hơi rũ đầu: "Thiếu gia, thực xin lỗi, nhất thời quên mất không thể vào phòng tắm của ngài!"
Quả nhiên, anh ta đều muốn người khác theo mình sao?
Lăng Vu Đề vừa nói xong, Tạ Ức Chi liền cho cô thêm 10 điểm hảo cảm.
Tuy rằng là 0 điểm hảo cảm, nhưng ít ra không phải số âm hay sao!
Tạ Ức Chi đương nhiên sẽ không nói cái gì mà: "Được rồi, tôi tha thứ cho cô" hoặc là: "Hừ, cô cái hộ công này thật không xứng chức" linh tinh đâu.
Tạ Ức Chi chỉ là sau khi nghe Lăng Vu Đề xin lỗi, quay đầu tiếp tục vẽ tranh.
Còn Lăng Vu Đề đứng ở trong một góc, hạ thấp cảm giác tồn tại của mình xuống.
Cái này cũng là trên vở nói, bởi vì lo lắng một mình Tạ Ức Chi ở trong phòng sẽ xảy ra trạng huống gì, cho nên hộ công phải canh giữ ở trong phòng.
Nhưng m Tạ Ức Chi lại đặc biệt chán ghét có người ở đây, cho nên, hộ công nhất định phải ở trong góc.
Về điểm này, Lăng Vu Đề rất là bất mãn!
Thật ra cô muốn đứng ở bên người Tạ Ức Chi, trò chuyện cùng Tạ Ức Chi đó.
Nhưng rồi cô lại sợ Tạ Ức Chi sẽ trừ độ hảo cảm, cho nên cô quyết định tạm thời làm Tạ Ức Chi quen thuộc với sự tồn tại của cô trước, sau đó mới chậm rãi được một tấc lại muốn tiến một thước!
Lấy ra một cái smart phone từ túi của trang phục người hầu, đây là khi ăn sáng, Tề tẩu đưa cho cô.
Nói là Tạ phu nhân Điền Mật cho người chuẩn bị, có thể giải buồn.
Đầu tiên Lăng Vu Đề có chút mới lạ đùa nghịch di động, không tới một hồi, cô liền bắt đầu chơi trò chơi.
"Ai nha ~ mày đừng tới đây đừng tới đây ——"
"Trời ơi ~ cứu mạng nha ——"
"Ai nha ~ chết rồi chết rồi ——"
"......"
Khi Lăng Vu Đề đặc biệt buồn bực bởi vì thua trò chơi mà ngẩng đầu nhìn trời, vừa lúc thấy Tạ Ức Chi đang nhìn mình.
Lăng Vu Đề lập tức liền bịt miệng mình lại, vừa nãy cô quá kích động, thế nhưng kêu ra tiếng!?
"À ừm, thiếu gia, tôi nhất định an tĩnh, tuyệt đối bảo trì an tĩnh!" Lăng Vu Đề buông tay ra, xấu hổ cười cười với Tạ Ức Chi.
Gân xanh trên thái dương Tạ Ức Chi giật giật: "Đi ra ngoài!"
Lăng Vu Đề mếu máo, thở dài: "Được rồi, tôi đây liền ở cửa, có chuyện gì nói, thiếu gia ngài đã kêu tôi."
Tôi sẽ không kêu cô, tuyệt đối!
Lăng Vu Đề rũ đầu, thực mất mát ra cửa phòng.
Bị ghét bỏ đến mức góc tường cũng không cho cô ở...