Công Lược Nam Phụ

Chương 347: Công lược thiên sư bắt quỷ (35)



Edit: Aya Shinta

Lăng Vu Đề quay đầu lại xem, lúc này thân thể Lý Tiên Dao đã không còn động đậy, thứ còn đang giãy dụa chính là một con quỷ ăn mặc áo bào màu tím đen rách nát, khuôn mặt xấu xí.

Tiếng gào kia cũng không phải phát ra từ trong miệng nữ quỷ, mà là nam quỷ!

Đúng, chính là nam quỷ!

Lăng Vu Đề nắm rõ tình tiết đã sớm biết rằng quỷ bám lên Lý Tiên Dao là một con nam ác quỷ!

Nói cách khác, con quỷ thích thậm chí là yêu Lãnh Dã này là nam!

Trước khi nam quỷ kia biến thành tro bụi, đặc biệt thâm tình ai oán nhìn Lãnh Dã, dọa Lãnh Dã sợ tới mức trực tiếp trốn về phía sau Lăng Vu Đề.

Sau khi ác quỷ cùng những lá bùa cháy trụi thành tro, trên dưới Lý phủ khôi phục yên tĩnh. Mà lúc này Lãnh Dã lại không bình tĩnh được chút nào!

Sở dĩ y đến Lý phủ hoàn toàn là vì Cố Thiên Hạo tìm người đến nói rằng Mạnh Phất Sinh tới Lý phủ đối phó với Lý Tiên Dao bị quỷ bám thân!

Bởi vì sốt ruột lo lắng nên Lãnh Dã chỉ là chú ý tới nội dung "Mạnh Phất Sinh đối phó Lý Tiên Dao"!

Biểu muội mình bị người khác bắt nạt, sao y có thể cho phép! Cho nên y mới lập tức cầm kiếm lại đây, không ngờ...

"Vậy mà đúng là quỷ!" Lãnh Dã ngây ngốc nói một câu, hiển nhiên không dám tin tưởng sau khi biết được chân tướng!

Lăng Vu Đề nhún vai: "Đã sớm nói với ngươi rồi! Xem, còn là nam quỷ đó! Vừa ngươi còn luôn miệng nói thương yêu gã, bây giờ còn yêu không?"

Không để ý đến lời trào phúng từ phía Lăng Vu Đề, Lãnh Dã vội vàng hỏi: "Vậy biểu muội của ta? Biểu muội của ta thế nào rồi?!"

Lăng Vu Đề thiếu kiên nhẫn xùy một tiếng, liếc mắt nhìn chính đang làm phần kết công tác Mạnh Phất Sinh, giơ tay mạnh mẽ đánh một cái Lãnh Dã sau gáy: "Ngươi có biết hay không lúc người khác nói chuyện phải lắng nghe mới có lễ phép hay không! Không phải ban nãy Phất Sinh đã nói rồi sao? Biểu muội chân chính của ngươi, sớm đã bị ác quỷ nuốt chửng linh hồn, vĩnh viễn không được siêu sinh!"

Lãnh Dã bị đả kích nặng nề, nhìn thi thể nằm rạp trên đất, y bước vội bước vàng chuẩn bị ôm lấy thi thể...

"Dừng tay!" Mạnh Phất Sinh quát lớn ngăn cản Lãnh Dã.

Lãnh Dã dừng một chút, quay đầu nhìn Mạnh Phất Sinh: "Lẽ nào ác quỷ còn chưa biến thành tro bụi sao?"

"Đã tan thành tro bụi." Mạnh Phất Sinh trả lời, sau đó hắn dừng một chút: "Nhưng..."

Lời còn chưa dứt, Lãnh Dã đã ôm thi thể Lý Tiên Dao qua ——

Hình ảnh này, không chỉ là Lãnh Dã mà Lăng Vu Đề cũng há hốc mồm!

Thi thể đã vô cùng mục nát, hoàn toàn thay đổi, buồn nôn tới cực điểm! Mới vừa rồi không có để ý, một cơn gió thổi qua, mang đến loại mùi mục nát vô cùng khó ngửi của thi thể.

"Ọe ——" Lăng Vu Đề không nhịn được, khom lưng nôn khan một tiếng.

Vừa ngồi thẳng lên đã nghe thấy tiếng nôn nửa cách đó không xa.

Nơi bắt nguồn của tiếng nôn kia là từ Lãnh Dã vừa mới bỏ thi thể của Lý Tiên Dao đi, nghe tiếng thì phỏng chừng muốn phun cả mật xanh mật vàng!

Mạnh Phất Sinh nhìn Lãnh Dã một chút, sau đó thản nhiên nói: "Toàn bộ linh hồn của hạ nhân ở nơi này bị nuốt chửng, còn công việc phía sau do thân thích Lý gia là Lãnh trang chủ đây xử lý. Tiểu Vu, chúng ta đi thôi."

Lăng Vu Đề ừ một tiếng, hư hóa thân thể rồi hùng hục theo sau Mạnh Phất Sinh.

Trên đường trở về, tâm trạng Mạnh Phất Sinh khoan khoái không ít.

"Phất Sinh, tại sao thi thể của Lý Tiên Dao lại mục nát thành thế kia nhỉ?" Lăng Vu Đề ngoẹo cổ, khá khó hiểu hỏi.

Mạnh Phất Sinh nói: "Bởi vì linh hồn vốn có trong thân thể không còn thì tương đương với người chết, hơn nữa oán khí của con quỷ kia ăn mòn thân thể này. Khi con quỷ kia rời khỏi thân thể, thân thể sẽ mục nát."

Mà con quỷ kia chiếm lĩnh thân thể càng lâu thì lúc rời đi, thân thể sẽ mục nát càng nhanh càng nghiêm trọng hơn!

Lăng Vu Đề bỗng nhiên tỉnh ngộ gật gù, thảo nào vừa nãy khi Lãnh Dã tính ôm Lý Tiên Dao thì Mạnh Phất Sinh đã muốn ngăn cản y. Đáng tiếc, nam chủ chính là một tên không nghe lời!

Lăng Vu Đề kéo cánh tay hắn lên, vẻ mặt cầu khen ngợi: "Phất Sinh, vừa nãy ta phối hợp tốt đúng chứ?"

Nghiêng đầu nhìn Lăng Vu Đề, trong mắt mang theo ý cười, hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt ấm áp mịn màng của cô: "Ừm, rất tốt!"

Lăng Vu Đề cười hì hì, hôn lên mặt Mạnh Phất Sinh một cái.

Nhìn vành tai đỏ bừng kia, cảm ứng được độ hảo cảm chưa dao động tầm một tháng lại tăng thêm năm điểm. Cộng thêm ba điểm tăng lên trước đó nữa, chín mươi tám điểm hảo cảm ——

Trở về Văn Tâm trai, sau khi biết được Mạnh Hân Đồng đã tỉnh thì Mạnh Phất Sinh rất vui mừng, cũng không bận tâm đến Lăng Vu Đề mà tiến thẳng vào phòng của Mạnh Hân Đồng.

Lăng Vu Đề dừng lại tại chỗ một chốc nhưng cũng không để tâm đến bộ dạng này của Mạnh Phất Sinh bộ. Dù sao hắn cũng thương yêu Mạnh Hân Đồng nhiều năm như vậy, cô cũng không thể yêu cầu Mạnh Phất Sinh lập tức thay đổi mà phải không?!

Suy nghĩ một chút, cô đổi hướng, đi tìm Cố Thiên Hạo.

Lúc này Cố Thiên Hạo vừa đón tiếp một đối tác làm ăn xong, đang thu dọn văn kiện trong thư phòng. Lăng Vu Đề đột nhiên hiện thân rơi xuống làm hắn nhảy dựng một cái.

Sau khi thở phào nhẹ nhõm, Cố Thiên Hạo mỉm cười nhìn cô: "Lăng cô nương đã về rồi? Đã thu phục được con quỷ kia chưa?"

Lăng Vu Đề tìm cái băng ghế rồi ngồi xuống, cô ừ một tiếng: "Đã bị Phất Sinh đánh cho hồn phi phách tán."

Cố Thiên Hạo vỗ tay một cái: "Vậy thì quá tốt rồi!"

"Nhắc mới nhớ, tại sao Lãnh Dã lại biết chúng ta muốn đối phó với Lý Tiên Dao?" Lăng Vu Đề cầm quả lê được sắp trên bàn, gặm một cái.

"Là ta, Hân Đồng cô nương nói phải nói cho Lãnh Dã biết thân phận thực sự của Lý Tiên Dao. Sao thế, hắn cản trở hai người à?"

Lăng Vu Đề cười ha ha xem thường: "Cản trở thì không tính! Chướng mắt thì đúng là chướng mắt! Ta thực lòng không biết Hân Đồng thích tên Lãnh Dã kia ở điểm nào? Tuấn tú? Ta thấy Cố Thiên Hạo ngươi cũng đâu kém cạnh gì!"

Cố Thiên Hạo cũng muốn biết rốt cuộc thì Mạnh Hân Đồng thích Lãnh Dã ở điểm nào? Hắn hơi mất mát, cười miễn cưỡng: "Không kém cạnh cũng vô dụng, Hân Đồng cô nương chỉ thích Lãnh Dã kia!"

Chuyển mắt một vòng, Lăng Vu Đề đột nhiên nghĩ đến một điểm vô cùng quan trọng.

Cô đứng lên đi tới cái bàn đối diện Cố Thiên Hạo, đặc biệt thật lòng nhìn hắn: "Cố Thiên Hạo, bây giờ ta hỏi ngươi, ngươi có phải thật sự vô cùng thích Hân Đồng hay không?"

Cố Thiên Hạo nhìn chăm chú vào đôi mắt hắc đen trắng phân rõ của Lăng Vu Đề, hắn lắc đầu: "Ta không phải là thích Hân Đồng cô nương, ta yêu nàng ấy!"

Lăng Vu Đề gật đầu trả lời "Ta biết rồi."

Cô xoay người đi tới cửa, thế rồi đột nhiên quay đầu lại: "Nếu như Mạnh Hân Đồng vĩnh viễn không thể khôi phục dung nhan, ngươi cũng yêu nàng ấy sao?"

"Bất luận bề ngoài của nàng ấy có thế nào đi chăng nữa, ta đều yêu nàng ấy! Đến chết không thay lòng đổi dạ!"

Nghe được câu này, Lăng Vu Đề thoả mãn, cô lại nói một tiếng "Ta đói, sai người dọn cơm đi." rồi lập tức hư hóa thân thể đi mất.

Đến khi Lăng Vu Đề vào Mạnh Hân Đồng, Mạnh Phất Sinh cũng đã trờ chuyện với nàng ấy xong. Cô bay tới bên giường ngồi xuống, nhìn Mạnh Hân Đồng: "Hân Đồng thế nào? Khá hơn chút nào không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.