Công Lược Nam Phụ

Chương 364: Công lược bếp trưởng hạng nhất (14)



Edit: Nhật

Beta: Aya Shinta

Tử Mạt Nhi không thể phát ra tiếng, Lăng Vu Đề không muốn nói chuyện. Vì thế... hai người cá yên lặng phơi nắng--

Quý An Hàn cùng Tử Mạt Nhi không ở lại quá lâu, do Quý An Hàn phải trở về công ty họp nên anh dẫn Tử Mạt Nhi rời đi.

Trước khi đi, Quý An Hàn hỏi Lăng Vu Đề tên và thân phận của Tử Mạt Nhi. Đáng tiếc, Lăng Vu Đề đã nói rằng không nói cho anh biết nên cô chẳng thèm hé răng!

Sau khi Quý An Hàn có chút tức giận đưa Tử Mạt Nhi đi, Trịnh Vũ Hiên ở cạnh mới mở miệng hỏi: "Đến cùng thì tiểu Tử tên là gì?"

Lăng Vu Đề quay đầu qua, trừng mắt nhìn anh, dẩu môi: "Làm sao? Anh thích cô ấy?"

Trịnh Vũ Hiên đen mặt: "Sao lại kéo tới cái này? Cô ấy là người của Quý An Hàn!" Mặc dù cảm thấy Tử Mạt Nhi là cô gái vô cùng tốt nhưng anh chưa đến mức mới gặp một lần đã thích!

Lăng Vu Đề hỏi câu này cũng vì muốn thăm dò Trịnh Vũ Hiên một chút, nhìn thấy ánh mắt anh không né tránh cũng không ngượng ngùng, vậy chắc là không thích rồi.

Trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó bĩu môi: "Cô ấy tên là Tử Mạt Nhi, năm nay mười tám tuổi, còn mấy cái khác, tôi không thể nói." Vì cơ bản không biết nói thế nào!

Tử Mạt Nhi một trăm tám mươi tuổi, cũng chính là bằng mười tám tính theo tuổi con người.

Không thể nói?

Được rồi, nếu đã không thể nói, Trịnh Vũ Hiên cũng không miễn cưỡng nữa, nhưng mà: "Vậy còn cô?"

"Tôi? Không phải anh biết tôi tên gì rồi sao!" Lăng Vu Đề bắt đầu giả ngốc.

"Nếu không nói, vậy cô xuống thuyền đi!" Trịnh Vũ Hiên cũng biết cô giả ngốc, vậy thì anh phối hợp là được rồi!

Lăng Vu Đề:...

"Tôi nói là được chứ gì~ Tôi tên Lăng Vu Đề! Năm nay hai mươi ba tuổi! Về thân phận~ bây giờ không thể nói cho anh được."

"Vậy lúc nào mới nói cho tôi nghe?" Trịnh Vũ Hiên hỏi.

Anh thật sự rất hiếu kì, thân phận của Lăng Vu Đề và Tử Mạt Nhi đến cùng là gì mà cần phải bảo mật như vậy?

Màu tóc và màu mắt của hai người họ trông không giống với người nước mình, ngũ quan tinh xảo lập thể.

Lẽ nào, họ là công chúa của một nước nào đó?

Hạ Luân: Phụt... Sức tưởng tượng của hội trưởng đại nhân thật phong phú! Luân gia bái phục!

Khi nào thì nói?

Lăng Vu Đề nhếch miệng, đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Trịnh Vũ Hiên, ánh mắt mê ly nhìn anh: "Đợi anh yêu tôi thì tôi sẽ nói cho anh biết, thân phận của tôi... "

Vẫn biết rằng Lăng Vu Đề không chỉ xinh đẹp, giọng nói cũng rất hay. Nhưng lúc này Trịnh Vũ Hiên mới để ý rằng nếu người nào không có định lực tốt thì phỏng chừng sẽ bị Lăng Vu Đề "thôi miên".

Trịnh Vũ Hiên lắc đầu, hồi phục tinh thần rồi kéo tay của Lăng Vu Đề từ trên mặt mình xuống: "Tôi nghĩ là ngày đó sẽ không thể đến."

"Đừng nói tuyệt tình như vậy! Hay là chúng ta đánh cược đi, a Hiên anh dám không?"

"Cược cái gì?" Trịnh Vũ Hiên hơi hiếu kì hỏi.

"Thì cược xem, nếu như có một ngày anh yêu tôi rồi, bất luận thân phận của tôi là gì thì anh đều sẽ chấp nhận tôi!" Lăng Vu Đề nhìn Trịnh Vũ Hiên, ánh mắt khích tướng rằng "Chắc chắn là anh không dám"!

Điều này kích thích đến tư tưởng đàn ông của Trịnh Vũ Hiên, đầu anh bốc lửa, gật đầu đồng ý đánh cược với Lăng Vu Đề.

"Vậy nếu như tôi không yêu cô thì sao?"

"Vậy thì tôi sẽ không xuất hiện ở trước mặt anh nữa!"

"Cá cược vẫn phải có thời hạn đúng chứ? Nếu cả đời này tôi không yêu cô thì lẽ nào cô lại quấn lấy tôi cả đời?"

"Ừm, vậy hạn là ba trăm ngày đi!"

"Được!"

Hai người đập tay xác nhận, thỏa thuận như vậy.

Sau khi nói xong, Trịnh Vũ Hiên lại nói thêm một câu: "Được rồi, cô có thể đi."

Lăng Vu Đề xoay người ngồi lên ghế sô pha: "Anh nghĩ hay thật~ Tôi với anh cá cược rồi, anh không gặp tôi không ở cùng tôi thì anh làm sao yêu tôi được? Sau ba trăm ngày, không phải là tôi tự động thua rồi sao!"

Trịnh Vũ Hiên nghĩ cũng đúng, tình cảm hai bên cần phải bồi dưỡng! Nếu không ở cùng nhau vậy thì đợi qua ba trăm ngày, Lăng Vu Đề chắc chắn sẽ thua.

"Vậy cô muốn..." Thế nào?

"Tôi muốn ở lại bên cạnh anh! Anh đi đâu tôi theo đó! Tôi có thể lên được phòng khách xuống được phòng bếp, đánh được sắc lang làm ấm được giường!"

[ Đỡ trán ] Sao lại là mấy câu này nữa?

"Cứ vậy đi, cô phụ việc ở phòng bếp trưởng lầu năm..." Sau khi nói xong, Trịnh Vũ Hiên thấy hối hận rồi, sao anh cảm thấy mỗi khi đối diện với Lăng Vu Đề thì mình sẽ lên cơn điên vậy?

Vốn dĩ bị quấn lấy đã đủ đáng sợ rồi, anh còn hào phóng thả cô vào phòng bếp của mình thế này!

Trời ạ! Có phải anh bệnh rồi đúng không?

Có điều khi Trịnh Vũ Hiên hối hận không kìm được thì Lăng Vu Đề đã vui vẻ đầy mặt gật đầu đồng ý rồi.

"Tôi đã nói là anh sẽ mời tôi! Không phải bây giờ đã mời rồi sao? Nói thật, tôi không cần tiền lương, chỉ cần bao ăn bao mặc bao ở là được rồi! Hơn nữa~ còn làm ấm giường miễn phí nha~ "

Vứt một ánh mắt quyến rũ qua, làm cho Trịnh Vũ Hiên đỏ tai bỏ chạy!

Kể từ lúc đó, Trịnh Vũ Hiên và Lăng Vu Đề bắt đầu chuỗi ngày như hình với bóng không rời nhau--

"A Hiên, mai là thứ hai đó~ Anh đã đồng ý cùng đi dạo phố với em, không thể nuốt lời~ " Lăng Vu Đề từ phía sau ôm lấy Trịnh Vũ Hiên vừa mới tắm xong, còn đang lau tóc.

Trịnh Vũ Hiên dừng động tác một lát rồi lại lau tiếp. Anh đã quen với việc Lăng Vu Đề thường xuyên chọc ghẹo ăn đậu hũ của anh.

Anh có chút bất đắc dĩ trả lời: "Sẽ không nuốt lời."

Không đợi Lăng Vu Đề nói tiếp, Trịnh Vũ Hiên lên tiếng trước chặn miệng cô lại: "Nhanh về phòng ngủ, bằng không ngày mai không đi dạo phố với em."

Nghe vậy, vốn dĩ Lăng Vu Đề còn đang hưng phấn muốn nói mai đi mua đồ cặp không tình nguyện hứ một cái, quay người đi đến cửa phòng.

Nhìn Lăng Vu Đề đi chân trần, Trịnh Vũ Hiên không muốn nói gì nữa!

Từ lúc quen biết cô đến giờ, không tính nửa tháng không liên lạc kia thì đã được hai tháng rồi. Hai người họ ngày ngày ở cùng nhau cũng đã được hai tháng!

Nhưng mà anh chưa từng thấy Lăng Vu Đề mang giày lấy một lần!

Dù có trong trường hợp nào, cô cũng không mang! Bất luận người khác dùng ánh mắt gì nhìn cô, cô giống như không nhìn thấy, sao mà có thể thoái mái như vậy hả!

Trịnh Vũ Hiên cảm thấy điểm kỳ lạ ở Lăng Vu Đề thật sự không ít.

Thứ nhất là tắm nước biển, thứ hai là không mang giày, thứ ba là thích ăn đồ sống...

Lúc trước Trịnh Vũ Hiên có khuyên Lăng Vu Đề mang giày, nhưng cô nói mang giày khó chịu!

Khuôn mặt xinh đẹp kia rưng rưng nước mắt đáng thương nhìn anh, sự đáng yêu tương phản như vậy khiến Trịnh Vũ Hiên đặc biệt chịu không nổi!

Sau đó, anh để mặc cho Lăng Vu Đề muốn thoải mái thế nào thì thoải mái thế đó!

Sau khi quay trở về phòng, Lăng Vu Đề trực tiếp nằm trên giường ngủ. Bây giờ mỗi thứ tư đến thứ bảy đều ở cùng Trịnh Vũ Hiên trên tàu Kate, mỗi ngày cô đều đi tắm biển.

Cho nên hai ngày thứ hai và thứ ba, cô hoàn toàn không cần chế muối biển thành nước tắm.

Cô nằm trên giường lăn lộn một chút, sau đó cầm điện thoại lên coi giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.