Hội trưởng kia nằm vào một cái khoang tương tự với khoang trò chơi trong thế giới game online cô tới trước đó.
Sau đó Lăng Vu Đề nghe người đàn ông đeo kính mặc tây trang đen hỏi hội trưởng kia muốn hệ thống nào đến công lược mình.
Còn nói rằng sau khi truyền tống sóng điện não, anh ta sẽ quên mình là hội trưởng Hiệp hội Vị diện, quên tất cả mọi chuyện, chỉ có tất cả ký ức cùng tính cách của nguyên thân.
Lăng Vu Đề chỉ ngây ngốc nhìn, đầu óc chợt lóe lên điều gì đấy.
Người đàn ông đeo kính đi đến một đài thiết bị, đối diện anh ta có vài cái màn hình.
Mà một trong số đó, Lăng Vu Đề nhìn thấy bản thân cô ở thế giới nhiệm vụ.
Sau đó trong một màn hình khác, cô nhìn thấy một thiếu niên đang nằm ở trên giường.
Đến khi trông thấy rõ vẻ ngoài của thiếu niên kia, trong lòng Lăng Vu Đề cũng chỉ còn sót lại chữ mẹ kiếp!
Vậy mà hội trưởng đã biến thành nam phụ cô từng công lược - Trình Cẩm Nhiên!?
Còn chưa kịp phản ứng, hình ảnh lại liên tiếp biến hóa nhiều lần, trên màn ảnh kia xuất hiện vài người Lăng Vu Đề quen biết.
"Nương nương! Nương nương tỉnh lại đi! Nương nương -- "
Tiếng gọi của Tử San kéo Lăng Vu Đề ra khỏi giấc mơ, Lăng Vu Đề choàng tỉnh, dại ra nhìn nóc giường.
"Nương nương... Có phải người gặp ác mộng hay không?"
Tử San thấy Lăng Vu Đề luôn thở dốc, nàng hơi bận tâm nên mới lay tỉnh Lăng Vu Đề.
Gặp ác mộng?
Giấc mơ kia... Có xem như là ác mộng hay không?
Lăng Vu Đề lắc đầu ra hiệu bản thân không sao, sau đó cho Tử San lui ra, bản thân trở mình chuẩn bị liên hệ với Hiệp hội Vị diện.
Giấc mơ kia thực sự quá kỳ quái, khi cô ngủ hầu như không có nằm mơ, coi như có nằm mơ thì cũng mơ về mấy chuyện liên quan đến thế giới nhiệm vụ.
Vậy mà giờ cô lại mơ bản thân về Hiệp hội Vị diện, còn nhìn thấy hai người đàn ông cô hoàn toàn không quen biết!
Hạ Luân nhìn bộ đàm đang vang lên không ngừng, nhếch môi cười nhưng không tiếp!
Mãi đến khi bộ đàm không vang nữa, Hạ Luân mới quay đầu lại nhìn khoang dinh dưỡng: "Hội trưởng đại nhân, tiểu nhân cũng chỉ có thể giúp ngài đến đây thôi nha ~ "
Bên Hiệp hội Vị diện không nghe máy, Lăng Vu Đề không thể giải thích nghi hoặc.
Giấc mơ kia...
Cô có thể hiểu thành... Bắt đầu từ nam phụ Trình Cẩm Nhiên, tất cả nam phụ cô công lược, kể cả Đoan Mộc Thanh Duyệt cô từng thật sự động tâm không kiềm chế được đều là hội trưởng Hiệp hội Vị diện hay không?
Như vậy... Có phải Quân Kinh Vũ trong thế giới này là hội trưởng kia hay không đây?
Một giấc mơ này đã gieo xuống một viên hạt giống "hoài nghi" trong lòng Lăng Vu Đề!
Bởi vì sân săn bắn hoàng gia có hành cung nên tối hôm đó Quân Kinh Vũ không hồi cung.
Sau đó Lăng Vu Đề mới biết, Quân Kinh Vũ chỉ dẫn theo Lý Thi Viện tới hội săn bắn hoàng gia.
Sau khi trầm lặng một hồi, Lăng Vu Đề cũng không nói gì nữa.
Giờ cô nào có tâm tư nói gì nữa, đầy đầu đều là giấc mơ kia!
Tính chờ Quân Kinh Vũ trở về hỏi hắn thử xem được không?
Lại nhớ ra rằng trong giấc mơ, người đàn ông đeo kính nói sau khi đến thế giới nhiệm vụ, hội trưởng sẽ không có trí nhớ của mình.
Thế thì hội trưởng kia ở thế giới nhiệm vụ sẽ không có ký ức, cho nên cô hỏi cũng bằng không!
Thực sự không nghĩ ra nên làm thế nào để cởi bỏ nghi ngờ, Lăng Vu Đề chỉ đành chờ nhiệm vụ lần này hoàn thành, trở về hỏi bên Hiệp hội Vị diện xem có chuyện gì xảy ra--
Gặp phải giấc mơ thế này, Lăng Vu Đề cũng chẳng buồn ngủ tiếp.
Gọi cung nữ vào rửa mặt xong xuôi, Lăng Vu Đề liền đi tìm Thái hậu.
Sau khi dùng ngọ thiện với Thái hậu, Lăng Vu Đề mới đi dạo Ngự hoa viên.
Giờ là tháng mười một, tiết trời đã trở lạnh. Có điều thời tiết mấy ngày nay rất đẹp, ánh dương ấm áp.
Loài hoa nở đẹp nhất trong Ngự hoa viên hiện tại cũng chính là hoa mai.
Rừng mai một mảnh màu đỏ, nếu có tuyết rơi xuống thì sẽ đẹp hơn nữa!
Trong rừng mai có một toà đình, trong thời gian này có không ít phi tử ngồi ở đó tán gẫu.
Lăng Vu Đề cũng không thích gặp mấy phi tử kia, mỗi lần gặp, các nàng giống như là chuột gặp mèo, người nào người nấy lo lắng sợ hãi...
Dừng một chút, Lăng Vu Đề trực tiếp đi vòng rời đi.
Lăng Vu Đề cảm thấy ngày không có Quân Kinh Vũ ở trong hoàng cung thì nên bình tĩnh mà sống.
Nhưng không ngờ vào buổi tối, đã xảy ra chuyện --
Thời cổ đại không có thứ gì tiêu khiển, buổi tối tẻ nhạt, cũng không có TV để xem.
Chừng chín giờ tối theo thời gian hiện đại, Lăng Vu Đề chuẩn bị ngủ.
Vừa ngủ đã nghe thấy Tử San ở bên ngoài lo lắng nói rằng: "Nương nương không xong! Không xong rồi -- "
Lăng Vu Đề nhíu mày: "Không xong cái gì?!"
"Tiết Chiêu hoa... Tiết Chiêu hoa nàng..."
Lăng Vu Đề không có kiên nhẫn nghe cái kiểu ấp úng không xong này, có cảm giác hô hấp không thông vậy.
Có lẽ chịu ảnh hưởng từ tính cách nguyên thân nên tính khí của Lăng Vu Đề cũng hơi táo bạo.
"Tiết Chiêu hoa chết rồi sao!? Chết rồi thì mang ra đi!" Lăng Vu Đề rống lên một tiếng, sau đó kéo chăn che kín đầu.
Tử San bên ngoài hơi ngẩn người, lắc đầu một cái: "Không phải, không phải Tiết Chiêu hoa chết. Là Tiết Chiêu hoa sinh non... Hoàng tự trong bụng không giữ nổi!"
Lăng Vu Đề bật dậy, không có khoác áo xỏ giày, trực tiếp đi ra ngoài.
"Ngươi nói cái gì?! Tiết Chiêu hoa sinh non? Có chuyện gì xảy ra?" Lăng Vu Đề cau mày, nghiêm túc nhìn Tử San.
Tử San thấy Lăng Vu Đề chỉ mặc một cái áo đơn, còn chưa có xỏ giày, vội vã đỡ cô đi vào bên trong.
Biết tính Lăng Vu Đề nóng vội, Tử San vừa hầu hạ Lăng Vu Đề mặc y phục xỏ giày, vừa mở miệng nói: "Hôm nay Tiết Chiêu hoa tới chỗ Tuyết phi nương nương một buổi chiều. Vào buổi tối, Tiết Chiêu hoa liền hô đau bụng, sau đó bắt đầu chảy máu!"
"Giờ thái y đã tới, bên Thái hậu nương nương cũng đã được thông báo, nương nương, chúng ta cũng nhanh chóng tới xem sao!" Dù sao cũng là hoàng tự đó!
Lăng Vu Đề cau mày không nói gì.
Cái gì mà sau khi tới chỗ Nhược Phi Tuyết một buổi trưa, buổi tối liền sinh non?
Tại sao cô lại ngửi thấy mùi âm mưu trong việc này thế nhỉ?
Có điều, Tiết Lan Hinh kia mang thai long tự đầu tiên, sao dám dùng để tính toán Nhược Phi Tuyết, cho sảy mất?!
Lẽ nào... Tiết Lan Hinh hoài thai không phải là con của Quân Kinh Vũ?!
Hử... Một phi tử tiến cung chưa tới nửa năm, lẽ nào đã dám vụng trộm?!
Không đúng ~ Trong hậu cung ngoài cung nữ thì chính là thái giám, trừ Quân Kinh Vũ ra thì không có đàn ông.
Lẽ nào... Là con của thái y?
Suy đoán này khiến khóe miệng Lăng Vu Đề không tự chủ được mà giần giật.