Thực ra nếu Lăng Vu Đề muốn tới Lăng gia nhận người thân, nói dễ thì cũng rất dễ. Dù sao nguyên thân rất giống mẹ Lăng, giám định DNA là có thể nhận tổ quy tông rồi.
Nhưng rốt cuộc cô có nên nhận người thân hay không, đây chính là một vấn đề.
Cô cần suy nghĩ thật kỹ --
Sáng sớm hôm sau, Lăng Vu Đề liền mua vé tàu hỏa tới thủ đô.
Lên tàu, Lăng Vu Đề có ý xấu nghĩ rằng ngọn lửa hôm qua tốt nhất là thiêu chết Trương Tam Hỏa kia đi!
Nếu như không phải gã thì nguyên thân cũng sẽ không bị dằn vặt đến chết!
Nếu "Thần chú của phù thủy" còn, Lăng Vu Đề chắc chắn sẽ thi chú để Trương Tam Hỏa đi tự sát!
Chậc ~ Không còn "Thần chú của phù thủy" đúng là đáng tiếc...
Mà... tại sao mình càng ngày càng máu lạnh vậy? Tùy tiện liền giết một mạng người?!
Xem ra là do thế giới nhiệm vụ trước đó đánh trận giết người, giết đến mức quen rồi --
Đường tới thủ đô hơi xa, đi tàu hỏa hai ngày một đêm.
Biết chắc rằng lúc này Tịch Tử Thu không có ở thủ đô nên Lăng Vu Đề cũng không vội (sốt ruột cũng vô ích).
Cũng không biết Tịch Tử Thu đến thế giới nhiệm vụ này hay chưa? Bằng không cô liên lạc với Hiệp hội Vị diện hỏi xem?
Cắn môi dưới do dự một lúc, Lăng Vu Đề nằm ở trên giường lấy chăn che kín mình, quay mặt vào tường liên lạc với Hiệp hội Vị diện.
Hạ Luân vừa đưa sóng điện não Tịch Tử đi thì nhìn thấy bộ đàm có cuộc gọi đến, lườm một cái rồi mới nhận máy.
"0051, cô có chuyện gì không?" Lần này Hạ Luân không có dùng máy biến thanh nữa, dù sao cũng đã gặp mặt rồi.
Bên kia là giọng nói ôn nhã của một người đàn ông, tuy không êm tai bằng Tịch Tử Thu nhưng tuyệt đối không khó nghe.
Hóa ra đây mới là giọng nói của thanh niên đeo kính kia sao?
Không có tiếng Lăng Vu Đề đáp, Hạ Luân lại mở miệng: "0051, cô có chuyện gì sao?"
Lăng Vu Đề chớp mắt nhăn nhó một hồi rồi mới mở miệng hỏi: "Tôi muốn hỏi là, Tịch... hội trưởng, anh ấy đến thế giới nhiệm vụ chưa?"
Hạ Luân đẩy mắt kính: "Hội trưởng vừa đi đến thế giới nhiệm vụ."
Trái tim vui vẻ tăng nhanh một nhịp, khóe miệng Lăng Vu Đề vương chút nét cười: "Vậy anh ấy có ký ức không?"
"Trừ phi cố tình thì khi sóng điện não của hội trưởng đại nhân tới thế giới nhiệm vụ đều sẽ được tự động che giấu đi ký ức vốn có."
Lăng Vu Đề mệt mỏi đáp một tiếng: "... À... Vậy tôi cúp máy trước."
Nói xong, cô trực tiếp ngắt liên lạc với Hạ Luân.
Hạ Luân nhún vai một cái, dửng dưng đứng lên khỏi ghế thao tác, sau khi mở hình thức tự động thì anh xoay người rời khỏi phòng thiết bị--
Ở trên xe lửa hai ngày một đêm, cuối cùng Lăng Vu Đề cũng đến được thủ đô!
Xuống xe lửa, Lăng Vu Đề hơi mờ mịt đứng trong biển người.
Lúc đi trên người cô chỉ có hai ngàn tệ, mua vé xe, mua áo ngủ, ăn cơm ở khách sạn, mua vé tàu, thêm vào đồ ăn ở trên tàu...
Hiện tại chỉ còn không tới năm trăm tệ!
Lăng Vu Đề vốn không muốn tiếp xúc với nữ chính nhanh như thế này, cô muốn chờ Tịch Tử Thu, à không, không nên gọi Tịch Tử Thu, bởi vì bây giờ anh ấy là Lâm Ngộ Khê.
Lăng Vu Đề muốn chờ tới khi Lâm Ngộ Khê trở về rồi mới đi... Nhưng chút tiền trên người cô hoàn toàn không trụ nổi hai ngày!
Làm việc à, thủ đô là thành phố loại 1, còn một thôn cô không có bằng cấp... sao có khả năng dễ kiếm việc thế được.
Nên... cô chỉ có thể tới Lâm gia.
Theo đoàn người từ cửa trạm rời khỏi ga tàu hỏa, có không ít xe taxi đỗ ngoài đấy.
Lăng Vu Đề lên một chiếc taxi, nói địa chỉ của Lâm gia ra.
Tài xế kia thấy bộ dạng gái thôn quê của Lăng Vu Đề, có chút không chắc chắn nên lặp lại địa chỉ cô đưa ra.
"Cô gái, cô xác định muốn tới đại viện quân khu sao?" Nói là nơi ở của những nhân vật quan trọng của quốc gia!
Lăng Vu Đề gật đầu cười với tài xế: "Chính là chỗ đó, làm phiền bác tài rồi!"
Dù bởi dinh dưỡng không đầy đủ nên cô hơi gầy, da dẻ hơi đen nhưng khí chất cộng thêm ngũ quan của cô thì đúng là không tệ.
Tài xế cũng mỉm cười với Lăng Vu Đề, đáp một tiếng "Được rồi!" liền khởi động xe.
Đại viện quân khu ở vùng ngoại ô, sát đó chính là một trường quân đội.
Xe mang biển số quân đội mới có thể vào đại viện quân khu, còn xe taxi? Đừng mơ!
Lăng Vu Đề thanh toán tiền rồi xuống xe, đi tới trước cửa sổ trạm canh.
Bảo vệ trong trạm là một người đàn ông trung niên, mặt mày nghiêm túc: "Cháu tìm ai?"
"Cháu chào chú, cháu tìm Lăng Thủ Thành - Lâm gia." Lăng Vu Đề nở nụ cười tươi, không bị dọa sợ bởi vẻ mặt nghiêm túc của bảo vệ.
Chú ấy hơi dừng lại, thấy thái độ Lăng Vu Đề tốt như vậy nên trong lòng cũng có không ít thiện cảm.
Chú bảo Lăng Vu Đề chờ rồi sau đó bấm điện thoại gọi cho Lâm gia.
"Xin chào, là quản gia Long sao? Là vầy, ở bên này có cô gái nói muốn tìm thủ trưởng Lăng... Đúng rồi, tên gì nhỉ?"
"Cô gái, cháu tên là gì?"
"Cháu tên Lăng Vu Đề, cháu đến từ thôn Hoàng."
Bảo vệ thuật lại lời giới thiệu của Lăng Vu Đề, bên kia không biết có động tĩnh gì.
Khoảng năm phút, chú nói với điện thoại một tiếng: "Được được."
Sau đó chú bước ra khỏi trạm, chỉ vào một hướng trong đại viện: "Đi về phía trước, tới một ngã tư thì quẹo phải, nhìn thấy biệt thự có viết biển "Lâm trạch" là đến."
Lăng Vu Đề nói cảm ơn chú, sau đó mới đi vào bên trong.
Cô vừa đi vừa ấp ủ tâm tình.
Thực sự nên vui mừng vì trong kịch tình có nói, phải học đại học nên nữ chính Lăng Giai Kỳ không thường xuyên ở đại viện quân khu.
Tính ra thì cô ta một tháng mới về Lâm gia một lần.
Hôm nay là cuối tuần, Lăng Vu Đề biết cha Lăng - Lăng Thủ Thành ở nhà, không chỉ có ông ấy mà còn có cả mẹ Lăng và cả ông ngoại của nguyên thân.
Đại viện quân khu rất lớn, Lăng Vu Đề đi lâu đến nỗi hơi mỏi mệt thì mới nhìn thấy biệt thự màu xanh có tấm biển ghi "Lâm trạch".
Không cần nhấn chuông cửa, bởi vì đã có một người đàn ông mặc quân trang đứng ngay cửa, chừng năm mươi tuổi, dáng đứng thẳng tắp, vừa nhìn đã biết chú ấy có xuất thân quân nhân.
Nhìn thấy Lăng Vu Đề lại đây, chú ấy cười thân thiện: "Xin hỏi cô đến từ thôn Hoàng phải không?"
Lăng Vu Đề mỉm cười gật đầu: "Phải! Cháu chào chú, cháu đến tìm Lăng Thủ Thành!"
"Lăng tiểu thư gọi tôi là quản gia Long là được, tôi là quản gia Lâm gia, đúng lúc thủ trưởng ở nhà, mời Lăng tiểu thư theo tôi vào!"
Quản gia Long ra hiệu mời, Lăng Vu Đề hơi khom lưng với chú, sau đó nhấc chân đi vào.
Trong phòng khách, Lăng Thủ Thành đang chơi cờ với ngoại Lâm, mà mẹ Lăng đang pha trà ở một bên.