Công Lược Nam Phụ

Chương 462: Công lược bộ đội đặc chủng quả cảm (14)



Edit: Aya Shinta

Ngoại trừ hoa baby, trên khay trà còn có một bình giữ ấm... Đồng hồ trên tường chỉ mười giờ lẻ năm phút.

Vừa muốn gọi Lăng Vu Đề, Lăng Vu Đề vừa vặn xoay đầu lại nhìn anh.

Lăng Vu Đề cảm ứng độ hảo cảm tăng thêm hai mươi điểm cho nên mới nhìn về phía Lâm Ngộ Khê.

Thấy Lâm Ngộ Khê tỉnh lại, Lăng Vu Đề vui vẻ trực tiếp bật dậy: "Chú Ngộ tỉnh rồi! Thế nào, có khó chịu ở đâu hay không? Có cần cháu gọi bác sĩ không?"

Khi Lâm Ngộ Khê chưa tỉnh lại, Lăng Vu Đề có chẩn mạch cho anh, trừ việc hơi suy yếu bởi vì mất máu quá nhiều thì không có vấn đề gì.

Lâm Ngộ Khê lắc đầu: "Không cần." Giọng anh vẫn hơi yếu ớt.

"Được rồi! Chú Ngộ ăn cháo trước đi, lát nữa còn phải uống thuốc!" Nói xong, Lăng Vu Đề liền đi tới chỗ bàn trà.

Đổ cháo trong bình giữ ấm vào trong chén nhỏ, cháo còn bốc hơi nóng, độ ấm vừa đủ.

Chỉnh giường bệnh cao hơn một chút để Lâm Ngộ Khê có thể ngồi dậy.

Lăng Vu Đề ngồi ở bên giường, cầm cái muỗng muốn đút cho Lâm Ngộ Khê ăn.

Lâm Ngộ Khê hơi nghiêng đầu, sau đó giơ tay đi lấy chén cháo cùng cái muỗng: "Tôi tự ăn được."

Lăng Vu Đề hơi rụt tay về: "Không được!"

Cô sừng sộ lên, nghiêm túc vô cùng: "Việc hiện tại chú Ngộ cần làm chính là ngoan ngoãn nằm ở trên giường, không được làm gì hết!"

Nhìn vào ánh mắt cố chấp của Lăng Vu Đề, nghĩ rằng đối phương là "cháu gái" quan tâm mình nên Lâm Ngộ Khê khe khẽ thở dài một hơi, gật đầu xem như thỏa hiệp.

Lăng Vu Đề biết Lâm Ngộ Khê coi mình thành trẻ con cáu kỉnh, nhưng điều này có làm sao đâu!

Một ngày nào đó, cô sẽ làm Lâm Ngộ Khê biết đến cùng thì Lăng Vu Đề cô có phải trẻ con hay là một người phụ nữ!

Tự mình đút một chén cháo cho Lâm Ngộ Khê đang rất mất tự nhiên, Lăng Vu Đề bắt đầu ngồi ở một bên tìm lời để nói.

"Chú Ngộ, nhiệm vụ của các chú hoàn thành rồi đúng chứ?"

Ngồi dựa trên giường bệnh, Lâm Ngộ Khê gật đầu. Khi nhiệm vụ tiến hành được một nửa, anh cũng đã trúng không biết bao nhiêu viên đạn, dựa vào ý chí của mình kiên trì hoàn thành nhiệm vụ, Lâm Ngộ Khê mới dám ngất đi nên anh biết rằng nhiệm vụ đã hoàn thành.

"Vậy thì tốt! Có điều lần sau..."

"Xin chú Ngộ cố gắng bảo vệ mình, bằng không cháu... và mọi người, những người quan tâm chú sẽ rất lo lắng!"

Lâm Ngộ Khê tự động phiên dịch lời của Lăng Vu Đề thành: Cha và chị gái sẽ lo lắng!

Được rồi... Lăng Vu Đề không có hi vọng rằng Lâm Ngộ Khê có thể nghe hiểu ý tứ ẩn sâu trong lời mình...

Một buổi sáng đều là Lăng Vu Đề nói, Lâm Ngộ Khê hoặc gật đầu đáp lại, hoặc ừ vài tiếng.

Bữa trưa do mẹ Lăng đưa đến, nhìn Lăng Vu Đề động tác tự nhiên đút Lâm Ngộ Khê ăn cơm, tâm trạng mẹ Lăng hơi phức tạp.

Lúc mẹ Lăng đi, Lâm Ngộ Khê tỏ ý để Lăng Vu Đề theo mẹ Lăng cùng về, nhưng cô lại bĩu môi: "Con muốn ở đây chăm sóc cho chú Ngộ! Nếu chú Ngộ muốn đi toilet gì đó thì làm sao bây giờ?"

Nghe vậy, vành tai Lâm Ngộ Khê đỏ lên bất thường, ánh mắt anh lóe lên một cái, ho nhẹ: "Có y tá..."

"Y tá đều là nữ mà! Mấy cô ấy không thể xem chú đi toilet!"

Lâm Ngộ Khê:... Cháu cũng là nữ mà không phải sao?

Thấy ánh mắt của Lâm Ngộ Khê, Lăng Vu Đề nhướng mày: "Sao cháu giống được! Cháu là người nhà của chú mà!"

Lâm Ngộ Khê:... Hình như cũng có lý, anh không còn gì để nói...

Cuối cùng vẫn là Lâm Ngộ Khê thỏa hiệp, Lăng Vu Đề ở lại.

Bởi vì ôm tâm tư muốn đùa giỡn Lâm Ngộ Khê nên cách mỗi nửa tiếng đồng hồ, Lăng Vu Đề sẽ hỏi anh có muốn đi toilet hay không.

Đương nhiên đáp án chính là Lâm Ngộ Khê hơi lúng túng tằng hắng một tiếng, đỏ tai lắc đầu.

Dù có muốn nhưng cũng không tiện mở miệng!

Khi Lăng Vu Đề hỏi lần thứ mười, Lâm Ngộ Khê vẫn lắc đầu.

Lăng Vu Đề ghé sát vào Lâm Ngộ Khê, vô cùng kinh ngạc mở miệng: "Có phải chú Ngộ thấy ngại nên mới không nói muốn đi toilet phải không?"

Ánh mắt Lâm Ngộ Khê lóe lên tia quẫn bách, hơi ngửa đầu ra sau vì Lăng Vu Đề ghé vào hơi gần.

"Không có."

Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn vào mắt Lâm Ngộ Khê, trên mặt viết dòng chữ "Cháu không tin" rõ to.

Có điều thấy Lâm Ngộ Khê kiên trì không đi toilet, Lăng Vu Đề nhún vai: "Được rồi ~ lát nữa cháu lại hỏi chú."

- -Mười phút sau.

"Chú Ngộ, chú muốn đi toilet không?"

Lâm Ngộ Khê:...

Tại sao cô "cháu gái" này lại lằng nhằng thế nhỉ?!

Khẽ cắn răng, anh cũng không thể nhịn nữa!

"Muốn."

...

Bởi vì trên người có quá nhiều lỗ đạn nên Lâm Ngộ Khê không thể xuống giường.

Sức lực Lăng Vu Đề rất lớn, nửa nâng Lâm Ngộ Khê vào toilet.

Lăng Vu Đề vừa đưa tay đặt bên hông Lâm Ngộ Khê...

"Cháu làm gì đấy?!"

Chất giọng luôn đều đều không có ngữ điệu của Lâm Ngộ Khê lập tức lên cao mấy decibel.

Lăng Vu Đề còn đặt tay ở bên hông Lâm Ngộ Khê, cô ngẩng đầu nhìn anh, dùng giọng điệu vô cùng đương nhiên mở miệng: "Cởi quần cho chú đó!" Không cởi quần thì làm sao đi vệ sinh được ~

Được rồi ~ Thực ra nhìn dáng vẻ quẫn bách của Lâm Ngộ Khê, Lăng Vu Đề vui vẻ vô cùng!

Điều cô muốn chính là làm xáo trộn điểm mấu chốt của tên cứng nhắc Lâm Ngộ Khê kia, lấy khí thế không thể ngăn cản xông vào cuộc đời của Lâm Ngộ Khê!

"Tự tôi làm là được." Năm chữ, Lâm Ngộ Khê có thể nói là nghiến răng nghiến lợi.

Lại còn muốn giúp anh cởi quần... Vậy có phải là còn muốn giúp anh đỡ...

Khụ... Nghĩ như vậy, bản thân Lâm Ngộ Khê cũng thẹn tới hoảng rồi!

Nhìn ánh mắt trong sáng vô tư, đen trắng rõ ràng của Lăng Vu Đề, Lâm Ngộ Khê nghĩ rằng chắc Lăng Vu Đề không hiểu cái gọi là nam nữ khác biệt.

Anh khẽ thở dài một hơi: "Cháu đi ra ngoài trước, lát nữa tôi sẽ gọi cháu."

"Thật sự không cần cháu giúp chú cởi quần sao?"

"Không -- cần -- "

"Được rồi ~ Vậy chú phải cẩn thận đừng đụng tới vết thương đó ~ "

"Ừm."

- -

Mấy ngày kế tiếp, Lăng Vu Đề không có tới trường học, mỗi ngày ở trong bệnh viện chăm sóc Lâm Ngộ Khê.

Lâm Ngộ Khê không đồng ý Lăng Vu Đề đặc biệt xin nghỉ ở bệnh viện chăm sóc mình, nhưng ngày trước Lăng Vu Đề đã đồng ý sẽ về trường học, kết quả sáng sớm hôm sau vẫn cầm bữa sáng và canh đến bệnh viện!

Qua mấy ngày được Lăng Vu Đề "chăm sóc", Lâm Ngộ Khê đã ngộ ra một chuyện, đó chính là -- việc Lăng Vu Đề đã quyết thì ai cũng không thể thay đổi.

Cố chấp đến độ... có thể liều với anh một trận!

Lâm Ngộ Khê ở trong bệnh viện nửa tháng, Lăng Vu Đề liền chăm sóc anh nửa tháng.

Bởi vì Lâm Ngộ Khê bị thương rất nặng nên cấp trên cho anh ba tháng để anh có thể nghỉ ngơi cho khỏe.

Được nghỉ ba tháng đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.