Có được kỳ nghỉ dài như vậy... Người vui vẻ nhất đương nhiên chính là Lăng Vu Đề.
Có thời gian ba tháng để ở chung với Lâm Ngộ Khê, quả thực không thể tốt hơn được nữa!
Ở trong viện nửa tháng, bây giờ Lâm Ngộ Khê đã có thể tự mình xuống giường đi toilet, tự mình ăn cơm, mà bác sĩ cuối cùng cũng đồng ý cho anh xuất viện.
Nhưng cô bé lảm nhảm Lăng Vu Đề ngoại trừ ngủ thì lúc nào cũng ở dưới mí mắt anh!
Nhìn Lăng Vu Đề đang ngồi ở trên ghế nghiêm túc gọt táo, Lâm Ngộ Khê mở miệng nói, "Ngày mai cháu trở về trường học." Đã lỡ mất nửa tháng không đi học rồi!
Một chuỗi vỏ táo dài theo tiếng đứt đoạn rơi vào trong thùng rác, Lăng Vu Đề giương mắt nhìn Lâm Ngộ Khê.
Cô hé miệng còn chưa kịp nói gì, Lâm Ngộ Khê đã vội vã mở miệng: "Giờ tôi ở nhà!"
Ý tứ chính là không cần Lăng Vu Đề chăm sóc mọi lúc nữa. Hơn nữa giờ anh không cần Lăng Vu Đề đỡ đi toilet...
Lăng Vu Đề mếu máo: "Nhưng... sau khi tới trường thì rất lâu không thể gặp chú Ngộ!"
Câu này như tình nhân đang làm nũng, thế nhưng nam phụ cứng nhắc Lâm Ngộ Khê lại không nhận ra.
"Năm ngày mà thôi." Dù sao cuối tuần cũng phải quay về.
Lần này anh bị ngoại Lâm lệnh cưỡng chế không nghỉ ngơi đủ ba tháng thì tuyệt đối không thể trở về đơn vị! Vậy cho nên cơ hội gặp mặt nhiều là ở chỗ này này...
Biết Lâm Ngộ Khê không rõ phong tình, dùng nửa tháng tăng độ hảo cảm lên đến năm mươi điểm, Lăng Vu Đề chỉ biết đây đã là cực hạn ở giai đoạn đầu, muốn hơn nữa thì phỏng chừng phải biết chờ đợi.
Cô giận hờn nhét trái táo gọt xong vào trong tay Lâm Ngộ Khê, sau đó hừ một tiếng, dứt khoát rời khỏi phòng anh --
Hôm sau Lăng Vu Đề trở về trường học. Có điều lúc ở trường học không ở cạnh Lâm Ngộ Khê nhưng nhất định cũng phải kiếm cảm giác tồn tại. Thế là mỗi ngày Lăng Vu Đề sẽ gọi điện thoại cho Lâm Ngộ Khê đều đặn như ngày ba bữa cơm, vào tối nằm ở trên giường nhắn tin cho Lâm Ngộ Khê.
Ở nhà không có chuyện làm nên di động của Lâm Ngộ Khê ở trong trạng thái mở máy.
Anh xem Lăng Vu Đề là một đứa trẻ ỷ lại "bậc cha chú" là anh nên có thêm phần khoan dung đối với cô.
Chỉ cần Lăng Vu Đề gọi điện thoại đến, anh nhất định sẽ nhận, gửi tin nhắn đến anh cũng trả lời.
Ở trường học năm ngày, mỗi ngày Lăng Vu Đề sẽ gọi điện thoại nhắn tin cho Lâm Ngộ Khê; lúc ở nhà liền quấn quýt lấy anh.
Duy trì như vậy một tháng, về căn bản thì sức khỏe của Lâm Ngộ Khê đã khôi phục, chỉ là bác sĩ nói hiện tại anh không thể vận động mạnh, đặc biệt là rèn luyện thể năng... thế nên Lâm Ngộ Khê còn phải tĩnh dưỡng.
Lăng Vu Đề thấy Lâm Ngộ Khê nhàn rỗi phát hoảng liền giao cho Lâm Ngộ Khê một nhiệm vụ.
"Nhiệm vụ gì?" Lâm Ngộ Khê ngồi ở trên ghế, anh không có mặc quân trang mà mặc áo vải bông tay lỡ màu trắng cùng quần dài vải bông màu xanh thẫm, trông khá là nhàn nhã.
Một quyển sách về tâm lý học đang đặt ở trên đùi, anh nghiêng đầu nhìn Lăng Vu Đề ở một bên.
Lăng Vu Đề cười híp mắt: "Chính là làm tài xế của cháu đó!"
Lâm Ngộ Khê: "..."
"Có được hay không vậy chú Ngộ ~ Lần nào cũng để thím đưa, không hay lắm đâu ~ dù sao chú cũng rảnh vậy mà ~ "
Lâm Ngộ Khê nghĩ rằng ngày nào ở nhà cũng buồn tẻ, vậy thì đưa đi! Thế là anh gật đầu: "Được."
Lăng Vu Đề vui vẻ ôm chặt lấy cổ Lâm Ngộ Khê, hôn cái bép lên mặt anh.
Lâm Ngộ Khê cứng người, hơi mất tự nhiên mặc cho cô ôm. Trong lòng nghĩ có cần nói về việc nam nữ khác nhau với Lăng Vu Đề hay không...
Sau khi anh đồng ý làm tài xế của Lăng Vu Đề, cô liền đưa ra đề nghị muốn đi ra ngoài.
"Đi đâu?"
"Đến viện bảo tàng lịch sử!"
Lâm Ngộ Khê: "..."
Được rồi, Lăng Vu Đề thừa nhận rằng làm vậy vì để có nhiều thời gian hơn với Lâm Ngộ Khê, nhưng mà ~ cô cũng đang ỷ vào việc Lâm Ngộ Khê coi mình thành cháu gái mà bao dung, thế là được voi đòi tiên --
Hai người đi tham quan viện bảo tàng xong thì đã hơn bốn giờ chiều, Lăng Vu Đề lại muốn kéo Lâm Ngộ Khê đi ăn.
Xe vừa đỗ ngoài nhà hàng, còn chưa xuống xe mà Lăng Vu Đề lại đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong xe hạ xuống, cứ như là điều hòa từ hai mươi lăm độ xuống mười sáu độ vậy!
Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn qua Lâm Ngộ Khê thì thấy anh lạnh mặt nhìn về phía trước.
Theo tầm mắt của Lâm Ngộ Khê nhìn sang, cô thấy một nam một nữ đang hôn môi dưới một hiên cửa.
Hả...
Cô gái kia trông rất quen mắt, là... Lăng Giai Kỳ!
Lăng Vu Đề hơi mở to mắt, sao Lăng Giai Kỳ lại ôm hôn với đàn ông ngay ở đường cái thế này?!
Lẽ nào nam chính trở về?!
Lăng Vu Đề nhìn chằm chằm vào người đàn ông. Tình tiết có miêu tả -- nam chính cao gầy, cao một mét chín, bởi vì là con lai nên tóc có màu nâu.
Nhưng người đàn ông ôm Lăng Giai Kỳ rõ ràng có mái tóc màu đen, hơn nữa không thể tới mét chín!
Tình tiết cũng không có nói Lăng Giai Kỳ có yêu đương với người khác trước khi quen biết nam chính.
Làm sao...
Có điều hình như Lăng Giai Kỳ đang ỡm ờ, hai tay chống vào lồng ngực người đàn ông kia, thỉnh thoảng "dùng sức" khước từ.
Lăng Vu Đề còn đang ngây người thì bên kia, Lâm Ngộ Khê đã dứt khoát bước xuống xe nhanh chân đi đến chỗ Lăng Giai Kỳ--
Đến khi Lăng Vu Đề phản ứng lại, Lâm Ngộ Khê đã kéo Lăng Giai Kỳ tới bên cạnh mình, sau đó đánh một quyền lên mặt người đàn ông kia.
Lâm Ngộ Khê là ai!? Là bộ đội đặc chủng đấy!
Dù giờ anh là con hổ bị thương.. nhưng vẫn là hổ mà!
Chỉ cần một quyền -- tên đàn ông kia trực tiếp bị Lâm Ngộ Khê đánh ngã xuống đất, nửa ngày không bò dậy nổi.
Lăng Giai Kỳ sợ đến nỗi kinh ngạc thốt lên một tiếng, vội vã kéo Lâm Ngộ Khê còn muốn đánh người lại: "Cậu đừng đánh!"
Lăng Vu Đề cởi đai an toàn xuống xe, chạy tới bên cạnh Lâm Ngộ Khê.
Người bị đánh khó khăn bò dậy, hắn bụm mặt trừng Lâm Ngộ Khê.
Nếu không phải nghe Lăng Giai Kỳ gọi người đàn ông này là cậu, hắn đã sớm đánh lại!
Đây là người Lăng Vu Đề không nhận ra, rất đẹp trai. Chỉ có điều...
"Trừng cái gì mà trừng?! Đánh một quyền còn đơn giản đấy! Có quan hệ gì với Kỳ Kỳ!? Dựa vào đâu mà cưỡng hôn con bé?!"
Hắn và Lăng Giai Kỳ đồng thời ngẩn người.
Lâm Ngộ Khê nghiêng đầu nhìn Lăng Giai Kỳ, chờ cô ta trả lời.
Lăng Giai Kỳ hơi đỏ mặt, nhìn thoáng qua Lăng Vu Đề rồi mới nói: "Anh ấy... Anh ấy là bạn trai của con... Vừa nãy tụi con chỉ giận dỗi nhau xíu thôi."