Lăng Vu Đề không biết Lâm Ngộ Khê có nhận ra rằng mình thích Lăng Giai Kỳ ở thời điểm hiện tại hay không.
Cô đi tới bên người Lâm Ngộ Khê kéo cánh tay anh, không yên lòng kiểm tra trên dưới: "Vừa rồi có kéo tới vết thương hay không?! Bác sĩ nói chú không thể vận động mạnh!"
Khi Lăng Giai Kỳ nói người đàn ông kia là bạn trai cô ta, trong lòng không thoải mái lắm thì Lâm Ngộ Khê lại bị Lăng Vu Đề chen vào, quên suy nghĩ sâu thêm...
Anh lắc đầu, rũ mắt nhìn Lăng Vu Đề: "Tôi không sao."
Nói xong, anh nhìn về phía người đàn ông kia, mặt lộ vẻ uy nghiêm: "Họ tên, tuổi tác, nghề nghiệp!"
Người đàn ông ngẩn ra, khí thế toát ra từ người Lâm Ngộ Khê khiến hắn cảm thấy hơi ngột ngạt.
Hắn nuốt nước bọt: "Phương Nam, hai mươi lăm tuổi, tổng giám đốc công ty truyền thông văn hóa và hình ảnh."
Phương Nam?! Nam số hai?!
Lăng Vu Đề đánh giá trên dưới Phương Nam một phen, đúng như tình tiết miêu tả. Phương Nam này là một công tử nhà giàu, cũng là cao thủ tình trường đấy!
Sở dĩ sẽ quỳ gối dưới váy Lăng Giai Kỳ cũng bởi Lăng Giai Kỳ không để ý tới hắn.
Cái chữ "tiện" trong đầu đàn ông trỗi dậy, Phương Nam liền muốn quấn chặt lấy Lăng Giai Kỳ!
Người này ấy hả, thứ không chiếm được mới là bảo bối.
Cuối cùng Lăng Giai Kỳ và nam chính ở bên nhau, thế là trở thành ánh trăng sáng, là nốt chu sa trong lòng Phương Nam!
Lần này có vẻ như nam số hai Phương Nam dễ dàng chiếm được Lăng Giai Kỳ nhỉ.
Mà tại sao cô có linh cảm rằng... Lăng Giai Kỳ có thể sẽ bị nam số hai vứt bỏ thế?
- -
Nếu đã gặp thì vừa lúc Lăng Giai Kỳ cũng sắp ăn cơm nên Lâm Ngộ Khê đề nghị đi cùng nhau, tiện thể anh xem thử nhân phẩm tên Phương Nam kia thế nào đã!
Lăng Giai Kỳ không có từ chối, Phương Nam cũng không nói gì, chỉ là ánh mắt của Phương Nam thỉnh thoảng sẽ bay đến trên người Lăng Vu Đề...
Vốn dĩ tính hai người dùng cơm liền biến thành bốn người.
Đã quen với việc dùng cơm cùng Lâm Ngộ Khê nên Lăng Vu Đề không cảm thấy ngột ngạt, nhưng trong lúc dùng cơm thì Lăng Giai Kỳ và Phương Nam luôn cẩn thận từng li từng tí.
Phương Nam lần đầu gặp Lâm Ngộ Khê nên không biết anh chính là như vậy, mà Lăng Giai Kỳ lại ít khi ăn cơm với Lâm Ngộ Khê bởi công việc của anh luôn rất bận rộn, sau khi trưởng thành Lăng Giai Kỳ liền dời ra ngoài, số lần ăn cơm với Lâm Ngộ Khê càng ít hơn.
Vả lại hôm nay cô ta cho rằng Phương Nam chọc tức Lâm Ngộ Khê nên cảm thấy áp suất thấp trên người Lâm Ngộ Khê càng thêm dày đặc!
Một miếng cà rốt được gắp vào bát của Lâm Ngộ Khê, Lăng Giai Kỳ kinh ngạc nhìn Lăng Vu Đề đang cười híp mắt.
Cho dù không thường ăn cơm với Lâm Ngộ Khê nhưng Lăng Giai Kỳ cũng biết rằng Lâm Ngộ Khê cái gì cũng ăn được, chỉ trừ cà rốt!
Đương lúc Lăng Giai Kỳ trợn mắt chờ xem Lâm Ngộ Khê phát hỏa với Lăng Vu Đề... Lâm Ngộ Khê chỉ nhàn nhạt nhìn Lăng Vu Đề rồi ăn cà rốt--
Trời ạ ~ Lăng Giai Kỳ há hốc mồm!
Cô ta còn nhớ ngoại Lâm đã từng nói vui rằng lúc nhỏ Lâm Ngộ Khê không ăn cà rốt, thế là ngoại liền bảo vú nuôi nấu tiệc cà rốt trong cả tuần.
Kết quả một tuần nọ... Mỗi bữa Lâm Ngộ Khê chỉ ăn cơm tẻ...
Có thể tưởng tượng Lâm Ngộ Khê ghét cà rốt cỡ nào.
Nhưng cô ta không ngờ rằng Lâm Ngộ Khê lại ăn cà rốt Lăng Vu Đề gắp cho mình!
Dù khi ăn Lâm Ngộ Khê nhíu mày, bày ra sắc mặt khó coi nhưng không thể thay đổi sự thực chính là anh đang ăn thứ đồ duy nhất mà bản thân không thích.
Lâm Ngộ Khê vô cùng gian nan nuốt cà rốt đáng ghét nhất trên đời xuống rồi cúi đầu ăn cơm tẻ.
Thực sự là anh không muốn ăn, nhưng cái tính bướng bỉnh của Lăng Vu Đề...
Cho một miếng cà rốt mà anh không ăn, như vậy trong bát của anh tuyệt đối sẽ thêm mười miếng!
Nếu anh còn không ăn, cô sẽ ở lải nhải bên tai, nói cái gì mà cà rốt có dinh dưỡng, bác nông dân trồng rau cực khổ blah blah...
Cuối cùng... Vẫn là Lâm Ngộ Khê thỏa hiệp...
Anh phát hiện chỉ cần ăn miếng cà rốt Lăng Vu Đề gắp cho thì nhiều nhất cũng chỉ có miếng thứ hai mà thôi, nhưng nếu như không ăn thì sẽ có mười miếng, thậm chí nhiều hơn...
Thế cho nên anh lựa chọn Lăng Vu Đề vừa bắt đầu gắp thì anh liền ăn...
Lại gắp thêm một miếng cà rốt vào bát Lâm Ngộ Khê, Lâm Ngộ Khê nuốt cà rốt xuống như là uống thuốc độc vậy.
Lăng Vu Đề thoả mãn, không gắp nữa!
- -
Xong một bữa cơm, Lâm Ngộ Khê lại hỏi Phương Nam một vài vấn đề, đều là mấy vấn đề phụ huynh thường hỏi khi bạn trai bạn gái gặp mặt phụ huynh.
Lăng Vu Đề thấy Phương Nam mất kiên nhẫn nhưng e sợ khí thế của Lâm Ngộ Khê nên bắt buộc phải khai báo!
Lăng Vu Đề ở một bên cười híp mắt nhìn, thỉnh thoảng bổ sung thêm mấy vấn đề.
Cuối cùng Lâm Ngộ Khê cũng hỏi xong, chuẩn bị buông tha Phương Nam.
Anh nhìn về phía Lăng Giai Kỳ: "Về nhà không?"
Lăng Giai Kỳ lắc đầu: "Không về ạ..."
Nghe vậy, Lâm Ngộ Khê không nói gì thêm, dứt khoát nhấc chân đi tới chỗ đỗ xe --
Lăng Vu Đề nhìn Lăng Giai Kỳ cùng Phương Nam rồi đuổi theo.
Nhìn Lâm Ngộ Khê lái xe rời đi, Lăng Giai Kỳ hơi giương cằm nói với Phương Nam: "Đi thôi."
"Này ~ người vừa nãy là chị họ của bé cưng sao? Quan hệ giữa các em thế nào?"
"Chẳng ra sao." Quan hệ giữa mình và Lăng Vu Đề có thể tốt được sao!? Không có kiểu cô sống tôi chết đã là kỳ tích rồi.
Khoảng thời gian này Lăng Giai Kỳ cũng điều tiết tâm lý, cô ta nghĩ rằng nếu Lăng Vu Đề thật sự không đến cướp đồ của cô ta.
Như vậy... Chuyện của kiếp trước xí xóa cả đi!
"Không phải thân thích nhà em rất ít hay sao, sao lại không hòa thuận với chị họ? Anh thấy chị họ em cũng tốt mà!"
Biết Phương Nam đa tình lăng nhăng, nếu Lăng Giai Kỳ còn không nghe ra ý tứ trong lời Phương Nam thì cô ta chính là con ngốc!
"Anh có ý gì?! Thấy cô ta xinh đẹp liền có ý đồ với cô ta?!"
Phải! Cô ta thừa nhận mình không đẹp bằng Lăng Vu Đề! Chẳng lẽ điều này là do cô ta sai sao?!
Phương Nam vội vã ôm vai Lăng Giai Kỳ: "Ôi trời ~ Anh không ý đó, anh chỉ nghĩ em có thể có một người bạn cùng giới thân thiết!"
"Ở trong lòng anh, cô chị họ kia còn chưa bì kịp một ngón tay của em nữa!"
Câu này khiến Lăng Giai Kỳ hài lòng nhất.
Khóe miệng cô ta không tự chủ được mà giương lên, hừ một tiếng xem như bỏ qua.
Phương Nam ôm vai Lăng Giai Kỳ, hôn lên mặt cô ta một cái, sau đó mới đưa tay sờ chỗ bị Lâm Ngộ Khê đấm một cú, trước đó ở nhà hàng có lăn trứng luộc rồi nhưng giờ vẫn sưng lên.
Hắn tỏ vẻ đáng thương nhìn Lăng Giai Kỳ: "Cậu của em ra tay thực sự quá nặng! Bé cưng mau dẫn anh về nhà bôi thuốc ~~ "
- -
Trên đường về Lâm trạch, vẫn là Lăng Vu Đề nói chuyện, Lâm Ngộ Khê thì lại câu được câu không.
Aya:
Khoảng thời gian này Lăng Giai Kỳ cũng điều tiết tâm lý, cô ta nghĩ rằng nếu Lăng Vu Đề thật sự không đến cướp đồ của cô ta.
Như vậy... Chuyện của kiếp trước xí xóa cả đi!
Ok, đồ của cô là cái qué gì hả? Tu hú chiếm tổ còn ra vẻ đương nhiên vậy à?