Nên Lăng Vu Đề mới lựa chọn không nhận người thân!
Nếu như vậy... Cơ hội để Lăng Vu Đề ở bên Lâm Ngộ Khê sẽ lớn hơn nhiều.
Chậc... Không thể không thừa nhận rằng trí tưởng tượng của nữ chính cũng rất lớn.
...
Bởi vì sau đó người vây xem càng ngày càng nhiều, Lăng Vu Đề liền kéo Lâm Ngộ Khê lên xe.
Không có tỏ rõ lòng xúc động nhiều, dường như hai người ăn ý không đề cập đến cái ôm cùng mấy lời nói vừa rồi --
Trở lại Lâm trạch, nhìn thấy Lâm Ngộ Khê bình an trở về, cả nhà đều rất vui mừng. Lăng Vu Đề còn tự mình xuống bếp nấu một bàn thức ăn ngon, người một nhà vừa nói vừa cười ăn một bữa cơm tối.
Sau khi cơm nước xong, Lâm Ngộ Khê nói có lời muốn bàn luận với ngoại Lâm và cha Lăng, thế là ba người cùng vào thư phòng --
Tuy Lăng Vu Đề không biết cụ thể Lâm Ngộ Khê sẽ nói gì với ngoại Lâm và cha Lăng nhưng có thể đoán được đại khái.
Không biết bởi cách âm thư phòng tốt hay là cuộc nói chuyện bên trong thật sự quá yên bình nên Lăng Vu Đề không nghe thấy gì cả.
Lăng Vu Đề ngồi ở trong phòng khách tán gẫu với mẹ Lăng, đúng lúc mẹ Lăng đề cập đến bạn trai của Lăng Giai Kỳ - Phương Nam.
"Kỳ Kỳ bảo ngày mai sẽ đưa bạn trai trở về ăn cơm tối, đến lúc đó... tiểu Vu với thím cùng làm cơm được chứ?"
Thực ra chủ yếu vẫn là vì tay nghề làm bếp của Lăng Vu Đề quá tốt nên mẹ Lăng mới đưa ra đề nghị muốn Lăng Vu Đề xuống bếp.
Lăng Vu Đề đương nhiên tình nguyện gật đầu đồng ý, bây giờ mỗi cuối tuần hầu như đều do Lăng Vu Đề tự mình xuống bếp.
Không phải là làm bữa cơm cho nữ chính với nam phụ ăn thôi sao!
Cơ mà... đã hơn nửa năm, sao Lăng Giai Kỳ và Phương Nam còn chưa chia tay?!
Lẽ nào Lăng Vu Đề đoán sai, thực ra Phương Nam là một trong số ít đàn ông đa tình cô đã đề cập trước đó hay sao?
Được rồi... Nếu như đúng là như vậy, Lăng Vu Đề cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Chỉ là nam chính đáng thương... còn chưa ra trận ~ nữ chính cũng đã bị nam phụ ăn mất rồi ~~
Ba người Lâm Ngộ Khê ở trong thư phòng nói chuyện chừng ba tiếng mới đi ra, Lăng Vu Đề cũng đã trở về phòng tắm rửa xong, chuẩn bị xem tivi rồi đi ngủ.
"Cốc cốc cốc -- "
Lăng Vu Đề cầm remote mới vừa chuẩn bị bật ti vi, cô hơi ngẩn người, đặt remote xuống rồi đi tới cửa phòng.
Lâm Ngộ Khê vẫn mặc quân trang, chỉ là lúc này không có mặc áo khoác mà mặc quần áo trong màu xanh lục, ống tay áo kéo đến khuỷu tay.
"Vừa mới nói chuyện với ông ngoại và chú xong?" Lăng Vu Đề kinh ngạc hỏi, đàm luận đủ lâu!
Lâm Ngộ Khê gật gù, thấy Lăng Vu Đề xõa tóc mặc váy ngủ tay dài màu tím nhạt "Em muốn ngủ?"
Lăng Vu Đề lắc đầu một cái: "Tính xem tivi mới ngủ... Anh có chuyện muốn nói với em sao?"
Dường như Lăng Vu Đề vừa dứt lời, cô đã nhận ra Lâm Ngộ Khê có phần sốt sắng thẹn thùng, bởi vì cô nhìn thấy cổ và tai anh đỏ lên...
Lăng Vu Đề cố nén cười, chờ Lâm Ngộ Khê mở miệng.
Lâm Ngộ Khê mím môi, ánh mắt không tiện nhìn thẳng vào mắt Lăng Vu Đề.
Anh cảm thấy hơi nóng, đưa tay cởi ba nút áo trên người.
Cổ áo hơi mở rộng ra, Lăng Vu Đề nhìn thấy những vết sẹo trên người Lâm Ngộ Khê, thế là cô đưa tay, không nói lời nào trực tiếp cởi mấy nút áo còn lại trên người anh.
Lâm Ngộ Khê hơi ngẩn người, không có ngăn cản...
Áo trên hoàn toàn mở rộng, lộ ra cơ ngực và cơ bụng cường tráng của Lâm Ngộ Khê, Lăng Vu Đề lại hoàn toàn làm lơ vóc người của Lâm Ngộ Khê, bởi vì sự chú ý của cô đã bị mấy vết thương to nhỏ kia đoạt mất.
Run tay mân mê từng vết thương một, có vết đao, vết súng, có loại vết thương Lăng Vu Đề tương đối quen thuộc... vết nung sắt trên da thịt!
Tại sao có vết thương thế này?! Ai dùng hình với Lâm Ngộ Khê?!
Nhìn thấy có ít nhất ba mươi vết thương, Lăng Vu Đề đau lòng rơi nước mắt lã chã.
Lâm Ngộ Khê lập tức luống cuống, anh vội vã đưa tay lau nước mắt cho cô, miệng nói: "Tôi không sao rồi, đã qua rồi!"
Thế mà vừa nói xong, Lăng Vu Đề khóc càng hung: "Rõ ràng lúc đi chỉ có... chỉ có ba vết thương! Hiện tại lại có thêm nhiều như vậy!"
"Em nói có thể bị thương, thế là anh mang nhiều vết thương vậy trở về sao?! Anh không đau sao?!"
"Không đau..."
"Nhưng em đau, đau muốn chết!"
Lăng Vu Đề khóc không thành tiếng, vết thương chồng chất như vậy...
Cô hoàn toàn không thể tưởng tượng rốt cuộc thì nhiệm vụ của Lâm Ngộ Khê ra sao mới khiến anh thành ra thế này!
Lâm Ngộ Khê thấy dỗ không được, trong lòng vừa đau lòng vừa cảm động.
Anh vốn là một người nghiêm túc thận trọng, bảo anh đi dỗ dành người khác quả thực còn khó hơn giết người!
Bất đắc dĩ, Lâm Ngộ Khê không thể làm gì khác hơn ngoài việc đưa tay ôm Lăng Vu Đề vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về cô.
Khóc hơn mười phút, Lăng Vu Đề cũng đã lấy lại sự bình tĩnh, cô nhẹ nhàng đẩy Lâm Ngộ Khê ra, lau nước mắt rồi kéo anh vào phòng mình --
"Cởi quần áo, nằm xuống!"
"Hả!?" Lâm Ngộ Khê chẳng hiểu ra sao, đứng ngốc bên giường nhìn Lăng Vu Đề.
"Em nói, cởi quần áo nằm trên giường! Em muốn xem xét vết thương!"
Lăng Vu Đề nghiêm mặt, rõ ràng vô cùng nghiêm túc nhưng phối hợp với đôi mắt và chóp mũi đo đỏ của cô, lại như một con... thỏ trắng nhỏ đang xù lông.
Lâm Ngộ Khê tay nắm quyền đặt ở bên mép, vai run lên. Anh nhịn cười, ho nhẹ một tiếng.
Thấy Lăng Vu Đề vẫn nghiêm mặt, anh do dự một chút, nghe lời cởi quần áo xuống.
Chỉ mặc một cái quần nhỏ nằm trên giường để cô gái mình thích nhìn chằm chằm, Lâm Ngộ Khê hơi ngượng ngùng, còn có chút kích động...
Nhưng Lăng Vu Đề lại rất nghiêm túc, cô cẩn thận xem xét mỗi một vết thương mới trên người anh, trong lòng phân tích xem những vết thương này do đâu mà có.
Phần lớn đã lành rồi, có điều trên lưng có vài vết thương vừa mới bong vảy.
Cuối cùng Lâm Ngộ Khê nằm nhoài trên giường Lăng Vu Đề, bất tri bất giác ngủ đi...
Mà Lăng Vu Đề kiểm tra hết tất cả vết thương xong, cô kéo chăn qua che kín hai người. Đưa tay ôm eo Lâm Ngộ Khê, tìm vị trí thoải mái, nhắm mắt lại ngủ...
Năm giờ hai mươi sáng ngày hôm sau, Lâm Ngộ Khê tỉnh giấc theo đồng hồ sinh học thì nhìn thấy giương mặt điềm tĩnh của Lăng Vu Đề.
Anh mờ mịt chừng một giây đồng hồ, làm sao mình có thể nhìn thấy Lăng Vu Đề ở trên giường?
Đương nhiên, một giây sau anh nhớ ngay đây không phải giường mình... mà là giường của Lăng Vu Đề!
Tối hôm qua Lăng Vu Đề kiểm tra quá cẩn thận! Mỗi một vết thương đều được cô kiểm tra tỉ mỉ... Tạo cho Lâm Ngộ Khê cảm giác rằng -- Lăng Vu Đề còn thiếu một đôi găng tay, một chiếc khẩu trang và áo blouse thì chính là một pháp y ra dáng ra hình.
Khụ...
Khóe miệng không nhịn được giương lên, nếu như lúc này Lăng Vu Đề mở mắt ra... cô sẽ có thể nhìn thấy nụ cười rực rỡ nhất từ trước tới nay của Lâm Ngộ Khê!