Lăng Vu Đề ngồi xuống trước bàn ăn, nhìn ba người còn lại mang theo vẻ sầu lo, Lăng Vu Đề biết rằng họ đã nhìn thấy tin tức.
Lăng Vu Đề suy nghĩ đôi chút rồi giương mắt nhìn ngoại Lâm: "Việc liên quan đến tin tức, con đã nhìn thấy rồi..."
"Việc đó ba sẽ cho người xóa bỏ tin tức! Rất nhanh thôi sẽ không có nữa!" Cha Lăng vội vàng nói.
Lăng Vu Đề gật đầu: "Vâng, không sao hết. Con chỉ muốn nói với ông ngoại và ba mẹ..."
"Bất luận người khác thấy thế nào... Con vẫn muốn ở bên chú Ngộ!"
Ngoại Lâm thở dài một hơi: "Ngoại cũng đã nói chuyện này với ba mẹ con, dù sao con với a Ngộ cũng không có quan hệ máu mủ. Các con muốn ở bên nhau, cả nhà cũng không phản đối!"
"Chỉ là a Ngộ..."
Họ cũng hiểu Lâm Ngộ Khê, biết anh là một người cứng nhắc đến thế nào nên người duy nhất ngăn cản hai người đến với nhau thực ra chính là bản thân Lâm Ngộ Khê mà thôi!
"Con biết thực ra khó nhất chính là ở chỗ a Ngộ, có điều không sao, con sẽ không buông bỏ! Chỉ cần biết ông ngoại còn có ba mẹ ủng hộ con là được rồi!"
- -
Tin tức tình yêu cấm kỵ bị xóa bỏ, thế nhưng diễn đàn trường gì đấy vẫn bàn tán sôi nổi.
Lăng Vu Đề chẳng muốn quan tâm đến mấy thứ nhàm chán kia, còn Lăng Giai Kỳ, Lăng Vu Đề không có ý định buông tha cho cô ta. Thế nên sau khi ăn sáng xong, Lăng Vu Đề lái xe ra ngoài.
Khi ở trên xe Lăng Vu Đề gọi điện thoại cho Lăng Giai Kỳ, đề nghị muốn giải quyết ân oán một lần cho xong.
Lăng Giai Kỳ ở bên kia thoải mái đáp ứng, báo vị trí xong, cười nói: "Tao chờ mày!" rồi mới cúp điện thoại.
Dù cảm thấy có gì đó quái lạ nhưng Lăng Vu Đề vẫn đi.
Lăng Giai Kỳ ở trong một khu nhà cách trường học không xa, khi Lăng Vu Đề đến, Lăng Giai Kỳ bình tĩnh bảo cô vào.
Cô ta mời Lăng Vu Đề ngồi xuống sô pha trong phòng khách, sau đó rót một ly nước trái cây cho Lăng Vu Đề nhưng cô không có nhận.
Lăng Giai Kỳ cười cợt, cầm ly lên tự mình uống một hớp: "Mày sợ tao hạ độc à?"
"Đương nhiên phải sợ, không phải cô hận tôi tới nỗi muốn giết tôi hay sao?"
Lăng Giai Kỳ ngồi trên sô pha bên cạnh, lén lút sờ khe sô pha một lúc...
"Ha ha ~ không sai, tao đúng là hận không thể khiến mày chết ngay! Nhưng cẩn thận nghĩ lại, để cho mày chết như thế vậy chẳng phải hời cho mày quá rồi hay sao! Kiếp trước mày hại tao thảm như vậy, sao có thể để mày chết dễ dàng thế được! Tao muốn dằn vặt mày, tao muốn mày sống không bằng chết!"
Kiếp trước do chính cô tạo nên: "Lăng Giai Kỳ..."
"Lăng Vu Đề, mày không nhận người thân là để ở bên Lâm Ngộ Khê chứ gì! Thế nào, không phải là bởi kiếp trước hai chúng mày yêu nhau nhưng không thể đến với nhau, sống lại thì mày liền không muốn nhận người thân?!"
"Tôi..."
"Lăng Vu Đề, tao hận mày! Từ kiếp trước hận đến kiếp này! Chỉ cần mày không được vừa ý thì tao vui vẻ! Điều mày muốn nhất không phải là ở bên Lâm Ngộ Khê hay sao!? Tao càng muốn công bố quan hệ của chúng mày ra!"
"Tao muốn cho toàn thế giới biết, mày -- cùng Lâm Ngộ Khê là cháu gái và cậu, chúng mày là loạn luân!"
Lăng Vu Đề: "!!!"
"Ha ha ha ~ thế nào?! Có phải vô cùng hận tao? Hận tao là được! Đừng có bày ra cái dáng vẻ thiện lương hiểu chuyện, vô cùng kinh tởm!"
Lăng Vu Đề: "..."
"Trương Tam Hỏa bị mày phóng hỏa thiêu chết chứ gì!? Tuy không có chứng cứ, tao chuẩn bị trước sau cả một tháng mà kết quả bị giải quyết trong một ngày, có điều chẳng sao hết, chí ít mục đích của tao đã đạt được!"
"Rồi sao? Sao không đến bóp cổ tao đi? Không phải nói là tao chán sống thì mày sẽ giúp tao sao?! Đến đây! Đến bóp chết tao đi!"
Lăng Vu Đề hơi nhíu mày lại, lấy ánh mắt... chẳng hiểu ra sao để nhìn Lăng Giai Kỳ.
Nãy giờ Lăng Giai Kỳ nói liên thanh, hoàn toàn không cho Lăng Vu Đề cơ hội nói chuyện.
"Kỳ Kỳ, tôi cảm thấy cô nên đi khám đi! Cứ tiếp tục như vậy thì không được!"
Lăng Giai Kỳ hơi ngẩn người, quay đầu nhìn về phía bồn thực vật mọng nước bên TV ở đối diện.
Chỗ đó được cô ta đặt camera phát sóng trực tiếp trên một phòng trực tiếp vô cùng có tiếng trong diễn đàn trường, hơn nữa cô ta còn liên kết với điện thoại của mẹ Lăng và Lâm Ngộ Khê...
Sau khi xác định ánh mắt của Lăng Vu Đề không đặt trên chỗ quay phim, Lăng Giai Kỳ đứng lên: "Đừng giả bộ nữa Lăng Vu Đề! Giờ ở chỗ này trừ tao với mày ra thì làm gì có người khác, mày giả bộ cho ai xem!?"
"Tôi..."
"Trước đó không phải mày còn uy hiếp tao, bảo tao an phận thủ thường thì tao vẫn là con gái thế gia quân phiệt, nếu tao không biết phải trái, mày sẽ không bỏ qua cho tao hay sao?!"
"Bây giờ tao cho mày cơ hội làm việc mày muốn làm!"
"Kỳ Kỳ, cô nghe tôi, theo tôi tới bệnh viện đi! Tôi..." Lăng Vu Đề vẫn tỏ vẻ không hiểu ra sao, cô đứng lên, đưa tay đi đỡ Lăng Giai Kỳ.
Lăng Giai Kỳ hất tay cô ra, sau đó đẩy ngã cô ở trên sô pha.
"Tao không muốn mày giả mù sa mưa! Hay lắm, mày muốn giả bộ đúng không?! Được -- "
Lăng Giai Kỳ chạy bình bịch vào nhà bếp, sau đó cầm lấy con dao nhọn như dao gọt hoa quả đi ra...
Dân mạng với sinh viên trong trường đang xem trực tiếp ở bên kia đều kinh ngạc ngây người, người nào người nấy đều kích động nói mau báo cảnh sát!
Mà mẹ Lăng lại vội vã cùng với cha Lăng ra khỏi nhà đi thẳng đến chỗ Lăng Giai Kỳ.
Còn Lâm Ngộ Khê cũng đang xem trực tiếp...
Thực ra hôm qua khi nhìn thấy tin tức thì anh cũng đã xin nghỉ trở về thủ đô, chỉ là anh không có nói cho bất cứ ai, cũng không có về Lâm trạch.
Sáng sớm hôm nay lại nhìn thấy tin tức kia, Lâm Ngộ Khê lại càng không tính trở về, anh muốn yên tĩnh cẩn thận suy nghĩ lại, bởi vì lúc này tâm trạng anh thực sự quá rối loạn!
Vốn dĩ anh đã tính về đơn vị nhưng lại nhận được tin nhắn của Lăng Giai Kỳ, nói có video phải cho anh xem, nếu không xem... Anh nhất định sẽ hối hận!
Vậy nên khi Lăng Giai Kỳ xin trò chuyện qua video, anh nhấn đồng ý.
Sau khi đồng ý, cái đầu tiên anh nhìn thấy chính là Lăng Vu Đề cùng Lăng Giai Kỳ ngồi ở trên sô pha, Lăng Giai Kỳ ngửa mặt cười điên cuồng...
Khi thấy Lăng Giai Kỳ lấy một con dao trong phòng bếp ra, Lâm Ngộ Khê con đang ngồi trong xe nhíu chặt mày, căng thẳng khởi động xe chạy tới chỗ Lăng Giai Kỳ --
Lúc Lăng Vu Đề nhìn thấy con dao trong tay Lăng Giai Kỳ cũng kinh ngạc một lúc.
Có điều tốt xấu gì cũng là có người có võ, nhìn thấy dao gọt hoa quả đâm về phía mình, Lăng Vu Đề tránh theo bản năng!