Con dao cắm vào trong sô pha, Lăng Giai Kỳ rút dao ra, sau đó ngoan độc trừng Lăng Vu Đề: "Hóa ra mày cũng sợ chết cơ đấy?! Sao lại nhát gan thế ~ Đừng sợ ~ tao sẽ chết chung với mày! Mày yên tâm, tao sẽ không cho mày được thoải mái, tao sẽ xẻo từng miếng thịt của mày, để mày phải chịu đựng đau đớn khi bị tùng xẻo! Chờ mày chết rồi... tao liền tự sát!"
"Kỳ Kỳ đừng như vậy, giết người là phạm pháp, mau bỏ dao xuống!"
Lăng Vu Đề khẽ nhíu mày, cô thật sự không ngờ Lăng Giai Kỳ sẽ điên cuồng thế này!
Giời ạ, đi qua nhiều thế giới như vậy rồi, lần đầu gặp phải nữ chính thế này!
Nếu không phải vừa rồi nhìn thấy hành động nhỏ của Lăng Giai Kỳ thì cô cũng sẽ không giả vờ giả vịt.
Cô cũng không thể để người khác biết mình và Lăng Giai Kỳ "sống lại".
Lăng Vu Đề chỉ cho rằng Lăng Giai Kỳ đang quay video chứ không biết đây là đang phát trực tiếp.
Cô lui bước tới cạnh TV, "không cẩn thận" ném bồn thực vật mọng nước xuống đất, camera nhỏ màu đen giấu ở sau bồn cây lộ ra ngoài.
"Ha ha ha ~ phạm pháp?! Tao phạm pháp từ lâu rồi! Biết Phương Nam đã đi đâu không?!"
Lăng Giai Kỳ nhếch môi cười, đỏ mắt trừng Lăng Vu Đề như là ác quỷ.
Phương Nam đi đâu? Cô chưa từng quan tâm...
"Tao giết hắn rồi! Tao cắt thịt của hắn xuống, từng miếng từng miếng một! Nội tạng ném cho chó ăn! Xương đem đi hầm canh! Thịt thì xào ăn! Ha ha ha ~ "
Giời ạ... Nữ chủ này không phải là điên, mà là biến thái rồi!
"Kỳ Kỳ?! Vậy mà cô lại giết Phương Nam?!" Lăng Vu Đề khiếp sợ nhìn Lăng Giai Kỳ, lần này không phải là giả.
Cô hoàn toàn không ngờ Lăng Giai Kỳ lại giết chết Phương Nam!
Lăng Giai Kỳ nở nụ cười dữ tợn khủng bố, nắm dao từng bước từng bước tới gần Lăng Vu Đề: "Đúng thế đó! Mày yên tâm, tao sẽ dùng cùng một thủ pháp để giết mày -- "
Lăng Vu Đề đánh tay vào tủ TV, lại "bất cẩn" gạt cái camera xuống đất...
"A -- "
Dân mạng đang xem phát sóng trực tiếp chỉ nghe thấy tiếng hét của Lăng Vu Đề, sau đó lập tức đen màn hình...
Đã có người báo cảnh sát, còn người biết địa chỉ của Lăng Giai Kỳ cũng đã chạy tới --
Đến lúc cha mẹ Lăng cửa phòng Lăng Giai Kỳ ra thì đã nhìn thấy Lăng Vu Đề được Lâm Ngộ Khê ôm vào trong ngực, mà Lăng Giai Kỳ lại nằm trong vũng máu... chỗ áo của cô ta có một lỗ máu.
Lăng Giai Kỳ chết rồi, bị Lâm Ngộ Khê một phát súng lấy mạng.
Tình huống lúc đó thực ra là như vậy --
Lăng Vu Đề lui về phía sau hét lên một tiếng, cô lo rằng video sẽ tự động đăng tải lên internet, cô không thể để cho người khác nhìn thấy lớp ngụy trang của bản thân cho nên trực tiếp giẫm nát camera, đồng thời hét lên một tiếng để gây sự hồi hộp...
Trong lòng cô nghĩ phải trừng phạt Lăng Giai Kỳ, thế nhưng cô không muốn lấy mạng Lăng Giai Kỳ vào lúc này, dù sao Lăng Giai Kỳ đã giết người nên phải chịu sự chế tài của pháp luật.
Bởi vậy Lăng Vu Đề chỉ định đả thương Lăng Giai Kỳ gì đấy...
Mắt thấy Lăng Giai Kỳ cầm dao đâm về phía mình, Lăng Vu Đề đang chuẩn bị đoạt dao trong tay Lăng Giai Kỳ...
Cô đã lên kế hoạch cả rồi, sau khi đoạt được dao, cô sẽ tạo vết thương trên cánh tay mình, khiến người ta cho rằng đó là do Lăng Giai Kỳ tạo thành, còn việc đả thương Lăng Giai Kỳ hoàn toàn có thể nói là tự vệ.
Mà Lăng Giai Kỳ vẫn sống, đại khái có thể nói Lăng Giai Kỳ bị bệnh thần kinh, không ai sẽ tin tưởng Lăng Giai Kỳ.
Nhưng không ngờ... Cô đã tính toán tất cả, chỉ không có tính toán đến việc -- trong giây khắc khi cô giơ tay...
Một tiếng súng vang lên.
Viên đạn trực tiếp xuyên tim Lăng Giai Kỳ từ phía sau lưng... Máu tươi nóng hổi văng lên mặt Lăng Vu Đề khiến cô đờ ra!
Đến khi Lăng Giai Kỳ ngã xuống đất, Lăng Vu Đề mới nhìn thấy Lâm Ngộ Khê đang giơ súng lục.
Chân Lăng Vu Đề đột nhiên mềm nhũn, ngồi sụp xuống đất.
Lâm Ngộ Khê vội vã thu súng về, ôm Lăng Vu Đề vào ngực cẩn thận vỗ về.
Đó chính là hình ảnh cha mẹ Lăng nhìn thấy khi đến đây --
Cảnh sát cũng tới, người nổ súng là Lâm Ngộ Khê và người chứng kiến Lăng Vu Đề bị dẫn đi.
Bởi vì nổ súng trong lúc nguy cấp nên Lâm Ngộ Khê không có bị cảnh sát tạm giam.
Còn Lăng Giai Kỳ, bởi vì chính cô ta thừa nhận giết Phương Nam - người đã mất tích được một tuần, cảnh sát cũng tìm được phần tay chân còn lại của Phương Nam trong tủ lạnh nhà Lăng Giai Kỳ. Do vậy án mất tích của Phương Nam xem như đã phá án thành công.
Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, Lâm Ngộ Khê chuẩn bị về đơn vị.
Dù sao đây không phải là giết người trong lúc thi hành nhiệm vụ nên anh vẫn cần viết một bản báo cáo.
Lăng Vu Đề ôm cánh tay anh không tha: "Chú Ngộ..."
Lâm Ngộ Khê mím môi không nói gì, cũng không có nhìn Lăng Vu Đề.
Đối với Lăng Vu Đề, không thể nghi ngờ rằng anh thích, rất thích cô!
Nếu như trước kia... cái gọi là bối phận cũng chỉ bởi vì có cha Lăng nên họ mới trở thành "thân thích".
Nhưng hiện tại... cô ấy là con gái của chị anh!
Cô ấy nên gọi anh là cậu! Nếu họ ở bên nhau, người đời sẽ thấy thế nào, sẽ nói thế nào đây?!
Tuy tin tức hôm nay nhanh chóng bị xóa bỏ nhưng anh cũng đã đọc được vô số bình luận không thể tả ở dưới.
Anh không muốn sau này ở bên Lăng Vu Đề thì cô sẽ phải chịu chê cười dè bỉu!
Lăng Vu Đề hoàn toàn có thể đoán được ý nghĩ trong lòng Lâm Ngộ Khê, đổi thành ôm eo anh.
Cô kề mặt vào ngực Lâm Ngộ Khê: "A Ngộ... Em biết, anh chắc chắn sẽ chú ý đến cái nhìn của người khác! Thế nhưng em không ngại! Em mặc kệ người khác sẽ thấy thế nào, sẽ nói ra sao! Em yêu anh! Em muốn ở bên cạnh anh mãi mãi!"
"A Ngộ... Mở rộng cửa lòng, trong lòng anh có em không phải sao! Chúng ta hạnh phúc là được rồi, tại sao phải để ý đến người khác!?"
Vốn dĩ chuẩn bị trở vào, cha mẹ Lăng cũng gật đầu: "Đúng thế a Ngộ, em với tiểu Vu cũng không có quan hệ máu mủ, coi như sẽ có người nói ra nói vào thì thế nào cơ chứ?!"
Lâm Ngộ Khê cứng người, kéo Lăng Vu Đề ra khỏi người: "Tôi cần yên tĩnh."
Nói xong, anh không quay đầu lại rời đi mất!
Mà Lăng Vu Đề cảm ứng được độ hảo cảm đã thêm năm điểm lúc Lâm Ngộ Khê rời đi --
Lâm Ngộ Khê nói cần yên tĩnh nhưng hai năm qua chưa từng trở về!
Hai năm...
Lăng Giai Kỳ chết, tháng ngày dường như đã quay trở về sự bình lặng.
Bận tâm đến việc vợ chồng Lăng Thủ Nghiệp còn có một đứa bé, thêm vào việc hiện tại Lăng Vu Đề không có chuyện gì nên tòa án phán vợ chồng Lăng Thủ Nghiệp hạn tù mười tám tháng có thời hạn, họ cũng đã ra tù từ nửa năm trước.
Mà Lăng Vu Đề đã tốt nghiệp đại học, tự mình mở một quán cà phê khá tốt.
Hai năm qua, Lâm Ngộ Khê có gọi điện thoại về, chỉ có điều mỗi lần cô đều không nghe được.
Lăng Vu Đề nghĩ, nếu anh cần yên tĩnh thì theo anh vậy, dù sao độ hảo cảm đã lên tới chín mươi lăm điểm.
Lâm Ngộ Khê là người cố chấp, dù người khác có nói nhiều hơn nữa thì cũng không bằng để anh tự mình thông suốt.