Công Lược Nam Phụ

Chương 476: Công lược bộ đội đặc chủng quả cảm (28)



Edit: Aya Shinta

Thế nên trong hai năm qua, Lăng Vu Đề không có gọi điện thoại cho Lâm Ngộ Khê, cả tin nhắn cũng không gửi lấy một tin.

Trước mặt người nhà, cô cũng không nhắc tới Lâm Ngộ Khê, dường như ở trong cuộc đời cô xưa nay chưa từng xuất hiện cái người tên là Lâm Ngộ Khê --

Hôm nay là ngày giỗ của Lăng Giai Kỳ, Lăng Vu Đề giống như năm ngoái, sau khi đi cùng cha mẹ Lăng đến thăm Lăng Giai Kỳ thì lại đơn độc tới một lần.

Nhìn gương mặt không hề có nụ cười trên bức ảnh, Lăng Vu Đề mím môi.

Rõ ràng... rõ ràng có thể vui vẻ làm nữ chính! Rõ ràng có thể nắm giữ hạnh phúc ở kiếp này!

Cô thực sự không hiểu nổi vì sao Lăng Giai Kỳ lại cực đoan đến mức độ này. Vẻn vẹn chỉ bởi vì sự xuất hiện của cô thôi sao?

Có điều bảo cô không xuất hiện, điều này có thể xảy ra à?

Lăng Vu Đề không đồng cảm cho Lăng Giai Kỳ, bởi vì tất cả những thứ này đều do bản thân cô ra gây nên.

Đường do mình tự chọn, không tìm đường chết sẽ không phải chết.

Nếu cô đồng cảm với Lăng Giai Kỳ, như vậy ai đồng cảm cho tấm bia đỡ đạn đáng thương là nguyên thân đây?!

Từ lúc mới đầu đi tới thế giới nhiệm vụ, Lăng Vu Đề đã biết rằng... Nam nữ chính trong thế giới tiểu thuyết đều là con người, họ không hề hoàn mỹ thiện lương, kiên cường không gì phá nổi như trong tình tiết tiểu thuyết.

Họ không phải thánh nhân, trái tim của bọn họ cũng có thể sẽ nảy sinh ý nghĩ tiêu cực ở một thời khắc nào đó.

Ở chỗ nội dung tình tiết không nhắc đến, họ cũng chỉ là người bình thường mà thôi.

Trước đây Lăng Vu Đề còn cảm thấy hổ thẹn, cho rằng vì sự xuất hiện của mình đã vô tình thay đổi tình tiết, hoặc ảnh hưởng đến tình cảm giữa nam nữ chính.

Nhưng sau này cô đã nghĩ thông suốt.

Thời điểm cô tới thế giới nhiệm vụ, nội dung tình tiết đã bởi vì sự xuất hiện của cô mà trở thành... một câu chuyện khác!

Cô vẫn luôn kiên trì với tâm nguyện ban đầu của mình, không đối nghịch với nam nữ chính trong thế giới tiểu thuyết, thế nhưng... không có nghĩa là lúc nào cũng phải nhường nhịn!

Đặt bó hoa trong tay trước mộ, Lăng Vu Đề nhẹ giọng nói rằng: "Nếu như còn có thể có thêm cơ hội sống lại... Lăng Giai Kỳ, thận trọng hơn chút đi!"

Khe khẽ thở dài, thế giới này cũng thật là... Nữ chính ngỏm tỏi, nam chính còn không có cơ hội làm người qua đường!

Thực sự đã đủ bi thôi rồi...

- -

Bởi vì mở quán cà phê nên Lăng Vu Đề đã dời ra ngoài ở. Mỗi cuối tuần, Lăng Vu Đề đều sẽ về lâm trạch làm một bữa cơm cho cả nhà, mỗi tháng sẽ ở lại hai ngày.

Ngày hôm nay là ngày Lăng Vu Đề về Lâm trạch, người một nhà vừa nói vừa cười, vừa ăn vừa trò chuyện. Thế rồi bàn tới chuyện tình cảm của Lăng Vu Đề.

"Tiểu Vu à... Ý tứ mẹ là nếu con cùng a Ngộ... không bằng coi như chấm dứt đi! Mẹ thấy cậu nhóc vẫn luôn chạy theo con gần đây rất tốt!"

Cha Lăng và ngoại Lâm cũng gật đầu, họ cũng biết Lâm Ngộ Khê là người cố chấp, lúc trước nói cần phải yên tĩnh một chút, nhưng đã hai năm! Còn không về nhà lấy một lần!

Lăng Vu Đề rũ mắt, tay cầm đũa hơi chặt lại.

Cô cũng phải khâm phục Lâm Ngộ Khê, rõ ràng độ hảo cảm đã lên chín mươi lăm điểm từ lâu, anh lại có thể kiên trì hai năm không trở lại!

"Ông ngoại, ba mẹ, mọi người không cần bận tâm đến con! Nếu như gặp người người thích hợp, con chắc chắn sẽ dẫn về ra mắt với mọi người! Hiện tại con còn trẻ, muốn tự do thêm hai ba năm nữa đây!"

Cười mỉm nói xong, Lăng Vu Đề gắp đồ ăn cho ba người, đề tài này cũng dừng lại theo đó --

- - Trụ sở bí mật.

Lâm Ngộ Khê vừa hoàn thành một nhiệm vụ trở về, lần này anh lại bị thương nặng!

Được đưa lên máy bay trực thăng quay về bệnh viện quân y thủ đô, đầu óc Lâm Ngộ Khê đều chứa bóng hình của Lăng Vu Đề, mỗi một nụ cười, mỗi cái nhíu mày, mỗi một lời nói của cô...

Trong hai năm qua, có rất nhiều lần anh đã kích động muốn đi về tìm cô, nhưng cuối cùng vẫn bị sự cố chấp cứng nhắc của bản thân ghì lại bước chân!

Anh không sợ người khác thấy anh thế nào, nói anh ra làm sao. Nhưng anh lại không muốn sau khi Lăng Vu Đề ở bên mình, cô lại bị người khác mỉa mai chì chiết!

Bởi vậy nên rõ ràng có rất nhiều lần anh kích động muốn về tìm Lăng Vu Đề, rất nhiều lần lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại cho Lăng Vu Đề! Rõ ràng mỗi lần gọi điện thoại về, anh đều muốn hỏi đến tình trạng gần đây của Lăng Vu Đề, muốn nghe thấy giọng nói của cô...

Lần này Lâm Ngộ Khê bị thương còn nặng hơn lúc trước, toàn bộ phía sau lưng đều bị bom tạc!

Nếu như không phải Hạ Luân xem chừng thì anh đã sớm mất mạng! Điều này khiến Hạ Luân không thể không lau mồ hôi lạnh...

Trước đó khi chọn nam phụ này Hạ Luân đã nói rằng thân phận của anh ta quá nguy hiểm, nhưng Tịch Tử Thu lại thích thân phận có độ nguy hiểm cao của nguyên thân.

Thực ra trong cốt tủy của Tịch Tử Thu, anh vẫn thích cái sự vui sướng khi chinh chiến sa trường!

Anh đã từng là một chiến sĩ người máy vô cùng ưu tú, nếu như không phải mẹ Tịch...

Quen biết Tịch Tử Thu nhiều năm vậy rồi, Hạ Luân biết mình không thể thay đổi quyết định của anh nên chỉ có thể càu nhàu trong lòng ~

Thời điểm nhận được thông báo, Lăng Vu Đề đang ở trong quán cà phê. Mẹ Lăng gọi điện thoại thông báo cho cô, nói hiện tại Lâm Ngộ Khê đang cấp cứu ở trong bệnh viện!

Cúp điện thoại, Lăng Vu Đề lập tức chạy tới bệnh viện quân y!

Ngoại Lâm còn có cha mẹ Lăng đều đang chờ ở ngoài phòng cấp cứu, đồng thời còn có một cô gái mặc quân trang chờ ở đó!

Cô ấy mang theo vẻ lo lắng, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đèn phòng cấp cứu.

Lăng Vu Đề không có thời gian suy nghĩ nữ binh kia là ai, cô đi tới cạnh cha mẹ Lăng hỏi: "Cấp cứu được bao lâu rồi? A Ngộ bị thương tới mức nào?"

"Mới nửa giờ, lúc ba mẹ đến thì đã vào phòng cấp cứu. Nghe nói chỗ bị thương nghiêm trọng nhất là nguyên phần lưng vì bị bom tạc..."

Nguyên cả phần lưng?!

Lăng phụ vừa nói xong, Lăng Vu Đề đã che miệng không để cho mình sợ hãi kêu thành tiếng.

Mẹ Lăng ôm Lăng Vu Đề: "Yên tâm đi tiểu Vu, a Ngộ người tốt sẽ có trời giúp, sẽ không sao!"

"Vâng, con tin tưởng anh ấy sẽ không sao!" Lăng Vu Đề nhẹ nhàng gật đầu, cô biết có Hạ Luân ở đây, Lâm Ngộ Khê sẽ không sao!

Cuộc giải phẫu lần này còn lâu hơn lần trước. Lần này không chỉ có Lăng Vu Đề đợi ở ngoài mà còn có nữ binh kia. Trong quá trình chờ đợi, Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn nữ binh kia một chút.

Cô ấy chừng hai lăm hai sáu tuổi, tướng mạo xinh đẹp.

Lăng Vu Đề không mù, cô ấy để ý đến lâm Ngộ Khê trong phòng giải phẫu đơn giản chính là vì thích!

Nếu như không phải độ hảo cảm vẫn không có giảm, phỏng chừng Lăng Vu Đề đã cảm thấy nguy hiểm vì dù sao cô và Lâm Ngộ Khê đã có hai năm không gặp mặt...

Lăng Vu Đề biết nữ binh là bộ đội đặc chủng giống Lâm Ngộ Khê, ngay cả bản thân cô ấy đã nói lúc đó bom sắp nổ tung, là Lâm Ngộ Khê ôm cô ấy nên cô ấy không có sao, Lâm Ngộ Khê lại bị bom tạc!

Nếu là bởi vì nữ binh này, đương nhiên trong lòng Lăng Vu Đề sẽ trách cứ cô ấy.

Lăng Vu Đề mím môi, lạnh nhạt nhìn nữ binh: "Chỗ này có tôi là được rồi, cô đi về trước đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.