Lăng Vu Đề dùng ánh mắt "không hiểu ra sao" nhìn Liệt Viêm: "Ta không phải đến đánh nhau, không ai biết ta."
Ờ thì... Liệt Viêm nghĩ cũng đúng, không có ai biết Lăng Vu Đề, ai biết nàng ấy chính là Các chủ U Linh các đâu. Hơn nữa vào lúc này có ai lại để ý tới sự tồn tại của Lăng Vu Đề ~
"Ha ha ha ~" Liệt Viêm tẻ ngắt nở nụ cười, sau đó buông tay Lăng Vu Đề.
Đến giờ Lăng Vu Đề mới chen vào trong đám người, người quá nhiều, vất vả lắm cô mới chèn vào phía sau Nam Cung Vũ Mặc.
Còn lâu cô mới thừa nhận bản thân chen ra trước là muốn xem coi boss phản diện trong tiểu thuyết mặt mũi ra sao.
Tuy có người nhìn thấy Lăng Vu Đề nhưng bởi vì cô đeo khăn che mặt nên cùng lắm chỉ khiến người ta ngó tới dáng người cô vài lần.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ Mùi ba khắc, tiếng sáo vang lên, đám người vốn đang còn ầm ỹ lập tức yên tĩnh lại.
Lát sau, cỗ kiệu chậm rãi bay tới từ khoảng trời xa xa, người nâng kiệu chính là tám nữ tử áo đỏ xinh đẹp, đằng sau còn có mười mấy nam tử mặc đồ trắng đeo mặt nạ đi theo.
Tiếng sáo là do nam tử ở đằng sau thổi.
Cỗ kiệu hạ xuống cạnh Vọng Đoạn nhai, sau một khắc, một nam tử mặc đồ đen trùm mũ rộng vành cũng một nữ tử dáng người thẳng tắp, khuôn mặt thanh lệ đi ra.
Nam Cung Vũ Mặc và Chưởng môn phái Ám Hoa cùng gọi: "Tuyết Nhi!"
Khi cái tên Giáo chủ Phần Nguyệt xuất hiện, cô đã không thể nào dời mắt được!
Không phải là bởi vì người kia quá đẹp...
Giáo chủ Phần Nguyệt đeo một cái mặt nạ che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ để lộ cằm và miệng.
Dù người nọ chỉ để lộ có một chút như vậy nhưng Lăng Vu Đề vẫn nhận ra.
Sự kinh ngạc trong đáy mắt không che giấu nổi, Lăng Vu Đề không biết đã sai ở đâu...
Rõ ràng trong tình tiết không phải như vậy... Tại sao...
Tại sao, Giáo chủ Phần Nguyệt lại là Nam Cung Tử Hiên!
Không sai, chính là Nam Cung Tử Hiên!
Dù y đội mũ trùm đeo mặt nạ, nhưng thân hình và khuôn miệng đã lộ rõ thân phận của y.
Đương nhiên ngoại trừ Lăng Vu Đề thì không có ai nhận ra Nam Cung Tử Hiên.
Chỉ thấy Nam Cung Tử Hiên nửa ôm Dạ Khanh Tuyết đang không thể động đậy, khóe miệng y giương lên: "Nam Cung Vũ Mặc, đã đưa bốn chiếc chìa khoá tới chưa?"
Hình như y đang đè cổ họng để nói, âm sắc hơi khàn khàn trầm thấp. Nhưng chỉ là nghe cẩn thận thì có thể nhận ra giọng nói y vẫn pha chút nhu mì lành lạnh.
Sắc mặt Lăng Vu Đề hơi khó coi, bởi vì cô biết trong nội dung tình tiết, Giáo chủ Phần Nguyệt hoàn toàn không phải Nam Cung Tử Hiên mà là một nam phụ phản diện khác.
Đến tột cùng... là sai ở đâu? Nam phụ phản diện kia chui rúc ở chỗ nào rồi?
Lăng Vu Đề nghiêng đầu nói nhỏ bên tai Liệt Viêm một câu, Liệt Viêm nhìn cô rồi sau đó gật đầu, tách khỏi đoàn người và đi mất.
Điều làm cho Lăng Vu Đề vui mừng chính là hôm nay mình cùng Liệt Viêm đều đeo khăn che mặt và đổi trang phục, bởi vậy Nam Cung Tử Hiên vẫn luôn đặt sự chú ý lên Nam Cung Vũ Mặc và Dạ Khanh Tuyết sẽ không nhận ra các cô.
Bên kia, Nam Cung Vũ Mặc gật đầu với Nam Cung Tử Hiên: "Ta đã mang đến."
Đồng thời, hắn lấy một cái hộp nhỏ ra. Mở hộp ra, trong đó là bốn chiếc chìa khóa đồng cổ hình tam giác.
Nam Cung Tử Hiên cười khẽ một tiếng: "Rất tốt! Như vậy thì một tay giao người, một tay giao chìa khoá."
Nam Cung Vũ Mặc gật đầu: "Được." Mắt hắn luôn chú ý Dạ Khanh Tuyết, lo lắng nàng ấy có bị thương hay không.
Nam Cung Tử Hiên không nói gì, hai nữ tử áo đỏ phía sau y tiến lên, một cô nhận lấy Dạ Khanh Tuyết ở trong lồng ngực y, sau đó đi về phía Nam Cung Vũ Mặc... Mà một cô khác đi tới trước mặt Nam Cung Vũ Mặc đi lấy bốn chiếc chìa khoá.
Nhìn thấy Dạ Khanh Tuyết đã gần trong gang tấc, Nam Cung Vũ Mặc vội vã đưa hộp cho nữ tử áo đỏ, sau đó đi đón Dạ Khanh Tuyết.
Đương lúc cái hộp chứa bốn chiếc chìa khoá vào đến tay Nam Cung Tử Hiên, Lăng Vu Đề nhìn thấy khóe miệng y cong lên, sau đó y lập tức xoay người vào lại trong kiệu.
Tám nữ tử áo đỏ nâng cỗ kiệu bay lên trên trời, Nam Cung Tử Hiên dùng nội lực truyền giọng nói vang vọng bốn phía: "Ba ngày sau xin đợi các vị tại bí cảnh Ngũ Tinh!"
Một câu khiến vô số kẻ tham lam âm thầm quyết định ba ngày sau nhất định phải tới bí cảnh Ngũ Tinh thử vận may!
Còn người chính trực - Nam Cung Vũ Mặc lại nói rằng: "Các vị yên tâm, Vũ Mặc tuyệt đối sẽ không để bí tịch rơi vào trong tay tà giáo!"
Có người thật lòng phụ họa, có người giả ý hùa theo, mỗi người... đều ôm tâm tư khác nhau.
Xem náo nhiệt xong, Lăng Vu Đề trở về U Linh các với tâm trạng phức tạp.
Vừa trở về không bao lâu, Liệt Viêm đã vào phòng cô.
"Thế nào?" Lăng Vu Đề nhìn Liệt Viêm, trong mắt chứa chút gấp gáp.
Liệt Viêm nhìn Lăng Vu Đề với ánh mắt cực kỳ sùng bái: "Các chủ liệu sự như thần! Hơn một tháng trước, giáo chủ Phần Nguyệt đột nhiên mất tích, cuối cùng thi thể được tìm thấy ở cấm địa Phần Nguyệt giáo."
"Sau đó không tới mấy ngày, Phần Nguyệt giáo đổi Giáo chủ, hình như Giáo chủ hiện giờ không phải người Phần Nguyệt giáo, chỉ là không biết tại sao mà trở thành Giáo chủ Phần Nguyệt!"
Liệt Viêm buồn bực vì không nghĩ ra tại sao.
Lăng Vu Đề rũ mắt xuống: "Giáo chủ hiện tại, tên?"
Nghe vậy, Liệt Viêm chớp mắt à một tiếng: "Nghe nói tên là Phần Thiên."
Phần Thiên?
A... Nam Cung Tử Hiên, ngươi cho rằng ngươi thay đổi cái tên ta liền không quen biết ngươi!?
Ba ngày sau... Bí cảnh Ngũ Tinh.
Xem ra cô phải đi một chuyến mới được!
Quả thực cô rất tò mò là tại sao boss phản diện lại bị Nam Cung Tử Hiên giết chết.
Lẽ nào... là y đã luyện Trí Thực đến tầng mười hai?!
Lăng Vu Đề trợn mắt lên, bị dọa vởi suy đoán của mình.
Cô lại lập tức lắc đầu phủ định, không thể nào, tu luyện Trí Thực không có đường tắt.
Hiện giờ Lăng Vu Đề mới luyện đến tầng thứ chín, trước đó khi gặp Nam Cung Tử Hiên, cô cũng có thể nhận ra Nam Cung Tử Hiên đã luyện đến tầng thứ sáu. Thế cho nên y tuyệt đối không thể luyện đến tầng mười hai nhanh như vậy.
Thế thì... rốt cuộc Nam Cung Tử Hiên có năng lực gì mà giết được boss phản diện có thể sống đến cuối tiểu thuyết?!
"Các chủ... Các chủ!"
"Cái gì?" Lăng Vu Đề hồi thần nhìn Liệt Viêm, lạnh nhạt mở miệng.
Liệt Viêm nhìn Lăng Vu Đề, tỏ vẻ hơi nghi hoặc: "Cơ mà sao Các chủ lại hiếu kỳ chuyện về Phần Nguyệt giáo vậy?"
"Lui ra đi."
Lăng Vu Đề không trả lời Liệt Viêm mà trực tiếp hạ lệnh trục khách.
Liệt Viêm chu miệng, dù trong lòng rất bất mãn nhưng vẫn trả lời đàng hoàng: "Vâng, thuộc hạ xin cáo lui!"
Liệt Viêm vừa đi, Lăng Vu Đề tiếp tục suy tư.
Xem ra cô lại đoán sai rồi, dù đã báo được thù, Nam Cung Tử Hiên vẫn không thể buông được dã tâm.