Dù sao vừa nãy người mở cửa chính là y, y biết lúc đẩy cửa ra dễ dàng đến mức nào.
Thế nhưng hiện tại... y đã dùng hết sức bình sinh!
Hết cách rồi, đường cũ hết hi vọng, trong thạch thất này nhất định có lối ra. Chỉ là lối ra ở đâu?
Ba người bắt đầu đi loanh quanh trong thạch thất xem có thể tìm được cơ quan mở cửa hay không.
Trong cốt truyện cũng không đề cập tới tình tiết tương tự trong thạch thất, cũng có thể là do trong nguyên tác Nam Cung Vũ Mặc và Dạ Khanh Tuyết không vào gian thạch thất này. Thế nên Lăng Vu Đề cũng không biết lối ra ở chỗ nào.
Nam Cung Vũ Mặc cúi đầu đang quan sát sàn nhà, Nam Cung Tử Hiên dò xét vách đá, họ đều muốn tìm xem có cơ quan mở nào hay không. Còn Dạ Khanh Tuyết cẩn thận nhìn đông nhìn tây, tận lực không đụng tới những món châu báu trang sức tinh xảo gì đấy.
Lăng Vu Đề đang định hỗ trợ đi tìm thì thấy Dạ Khanh Tuyết nhấc chân đi tới chỗ chiếc quan tài đỏ --
Lăng Vu Đề khẽ nhíu mày, còn hai người kia không để ý đến động tác của Dạ Khanh Tuyết.
Lăng Vu Đề nhớ là Dạ Khanh Tuyết rất may mắn, có lẽ... lối ra ở chỗ quan tài cũng không chừng?
Bởi có suy đoán như vậy nên Lăng Vu Đề cũng không ngăn cản Dạ Khanh Tuyết tới gần quan tài.
Quan tài được đặt ở trên bậc thang cao hơn so với sàn nhà, Dạ Khanh Tuyết ma xui quỷ khiến tới đó.
Nắp quan tài cũng được điêu khắc hoa văn giống thân quan tài, Dạ Khanh Tuyết cũng không nhận ra đó là hoa văn gì. Nàng đặt mắt nhìn nắp quan tài, một hình vòng tròn nhô ra ở trên.
Do dự đôi chút, Dạ Khanh Tuyết giơ tay lên --
Nàng vừa mới đặt tay lên hình tròn đó thì lập tức nghe tiếng răng rắc... hình tròn lõm xuống. Chỉ mấy giây sau, nắp quan tài đột nhiên bật tung lên, bay văng xa ít nhất năm mét!
Cũng may Dạ Khanh Tuyết vẫn còn giữ được bình tĩnh, dù sợ đến mức cứng đờ người đứng tại chỗ nhưng không có gào la thành tiếng như một số nữ tử.
Lăng Vu Đề cũng kinh ngạc bởi tiếng vang đột ngột này, nắp quan tài trực tiếp bay đến bên chân cô...
Nam Cung Vũ Mặc và Nam Cung Tử Hiên đồng thời nhìn về phía Dạ Khanh Tuyết: "Tuyết nhi nàng không sao chứ?" Đương lúc hô lên, Nam Cung Vũ Mặc đã bước nhanh đến chỗ Dạ Khanh Tuyết, sau đó bảo vệ nàng trong lồng ngực mình.
Dạ Khanh Tuyết lắc đầu với Nam Cung Vũ Mặc, nghiêng đầu cười an ủi hắn: "Ta không sao, có lẽ ấn cơ quan mở nên nắp quan tài mới tự bật ra."
Hai người thâm tình nhìn nhau trong một lúc, Nam Cung Tử Hiên cũng nhấc chân đi về phía quan tài, y muốn xem thử trong quan tài có gì.
Lăng Vu Đề nhăn mặt nhăn mày, trong quan tài có thể có gì, không phải xương khô thì chính là xác thối!
Bảo tồn tốt một chút thì cùng lắm là thây khô!
Cô nhìn ba người đi đến vây chung quanh quan tài --
Nam Cung Tử Hiên đeo mặt nạ nên Lăng Vu Đề không thể nhìn thấy vẻ mặt y. Còn hai người Nam Cung Vũ Mặc và Dạ Khanh Tuyết thực sự quá rõ ràng.
Vẻ mặt kinh động sửng sốt khiến Lăng Vu Đề cũng trở nên hiếu kỳ.
Kinh động sửng sốt? Lẽ nào thi thể được bảo tồn cực kỳ tốt?
Suy nghĩ một chút, Lăng Vu Đề quyết định tới xem thử. Nhưng vừa nhấc chân chuẩn bị tiến lên...
Ba người đang còn ở cạnh quan tài chợt vô cùng khiếp sợ, sau đó ăn ý sử dụng khinh công bay tránh xa quan tài.
"Oành oành oành --" Trong nháy mắt tiếp theo, quan tài chia năm xẻ bảy!
Vẻ mặt của Lăng Vu Đề rất bình tĩnh, cô lạnh nhạt nhìn về phía quan tài. Nhưng trên thực tế, lòng cô không bình tĩnh chút nào!
Chết tiệt --
Vừa rồi cô còn đang vui mừng vì bên này không có gặp phải mấy con cương thi như trong điện ảnh...
Nữ thi mặc váy đỏ rực, đầu đội mũ phượng, tướng mạo có thể dùng từ nghiêng nước nghiêng thành để hình dung... Cương thi một kiếm là có thể chém đứt đầu trong cốt truyện sao so sánh được với con này cơ chứ?
Nước da của nữ thi đồ đỏ rất trắng, trắng nhợt nhạt!
Nữ thi có đôi mắt rất lớn, Lăng Vu Đề tin rằng khi nàng ta nhắm mắt lại nhất định sẽ khiến người ta phải thảng thốt. Nhưng khi mở mắt ra... đôi mắt màu xám trắng không có con ngươi thực sự làm cho người ta kinh hãi.
Ba người kia cầm kiếm phòng bị nhìn nữ thi đồ đỏ. Còn Lăng Vu Đề nghĩ xem có phải chém bay đầu nữ thi như đối phó với zombie tận thế là được hay không.
Thế nhưng Lăng Vu Đề còn chưa nghĩ xong, nữ thi cũng đã bay lên không trung, nhào về phía Dạ Khanh Tuyết.
Võ công của Dạ Khanh Tuyết không tốt lắm, hơn nữa nàng ấy bị dọa sợ nên ngay tức khắc bị nữ thi bóp cổ.
"Tuyết nhi!" Nam Cung Vũ Mặc hô to một tiếng, lập tức giơ kiếm đâm nữ thi váy đỏ--
Nữ thi vừa dùng hai tay bóp chặt lấy cổ Dạ Khanh Tuyết, vừa nhanh nhẹn tránh chiêu của Nam Cung Vũ Mặc.
Nam Cung Tử Hiên ở một bên trông thấy mặt mày Dạ Khanh Tuyết đã từ đỏ bừng chuyển sang xanh mét, y nhếch môi, cũng tiến lên hỗ trợ.
Hai người một thi, trên tay nữ thi còn có Dạ Khanh Tuyết gần như sắp bất tỉnh.
Cơ thể nữ thi như tường đồng vách sắt, thậm chí kiếm chém không nổi. Ngoại trừ váy đỏ trên người bị chém tơi tả thì cả người nàng ta không có lấy một vết chém.
Đột nhiên -- Nam Cung Tử Hiên và Nam Cung Vũ Mặc bị nữ thi vung tay một cái, một người bị đánh bay đụng vào tường, một người trượt xuống sàn nhà ra xa mấy mét.
Hai người ôm ngực, máu chảy ra từ khóe miệng, đôi mắt vẫn nhìn chằm chặp vào nữ thi.
Mắt thấy Dạ Khanh Tuyết sắp không xong, Nam Cung Vũ Mặc khẽ cắn răng, rống lớn một tiếng, đột nhiên nhào tới nữ thi, ghì chặt lấy cổ nàng ta.
Hình như nữ thi đồ đỏ muốn gạt Nam Cung Vũ Mặc ra khỏi người mình, hai tay không lo được tới Dạ Khanh Tuyết nữa, thế là Dạ Khanh Tuyết bị ném xuống đất.
Thấy vậy, Nam Cung Vũ Mặc nhảy xuống khỏi lưng nữ thi.
Nữ thi muốn nhào tới chỗ Dạ Khanh Tuyết thì lại bị Nam Cung Tử Hiên ngăn lại. Lúc này biến thành một mình Nam Cung Tử Hiên đối phó với nữ thi váy đỏ.
Được rồi, lúc mới đầu Lăng Vu Đề là muốn khoanh tay đứng nhìn... Nhưng hiện tại cô không thể bàng quan được nữa!
Tuy bản lĩnh của Nam Cung Tử Hiên không yếu nhưng một thân một mình đối phó với nữ thi thì có vẻ hơi lực bất tòng tâm.
Lăng Vu Đề trở tay lấy hai con dao găm ở bên hông ra. Dao rất nhọn, rất nhỏ, vô cùng tinh xảo sắc bén.
Lăng Vu Đề quan sát rất lâu, nữ thi kia thoạt trông không có nhược điểm, thế nhưng cô không tin.
Sao có thể không có nhược điểm được?!
Nữ thi này không phải người, không biết mệt mỏi, như vậy chờ đến khi họ đánh hết sức thì chẳng phải chờ chết hay sao?!
Lăng Vu Đề nhìn nữ thi với ánh mắt kiên định, hô với Nam Cung Tử Hiên một tiếng: "Ôm lấy nữ thi từ phía sau!"