Lúc nói chuyện, Nam Cung Tử Hiên vẫn đặt sự chú ý lên trên mặt gương.
Mặt gương lớn được cố định ở trên đài, cao chừng nửa người, phản chiếu hình ảnh rõ ràng như gương thời hiện đại.
Ngay sau khi Nam Cung Tử Hiên nhỏ máu ở trên gương, tấm gương vốn đang phản chiếu Nam Cung Vũ Mặc và Nam Cung Tử Hiên lập tức thay đổi.
Nó giống như một màn hình, bên trong xuất hiện hình ảnh của động dung nham khi vào bí cảnh Ngũ Tinh.
Hiển nhiên Nam Cung Vũ Mặc kinh ngạc bởi tình cảnh này, hắn liên tục lùi về phía sau vài bước, không dám tin tưởng: "Thứ... thứ này là gì?!"
Còn Nam Cung Tử Hiên mỉm cười tiến lên vài bước, tay trượt trên mặt gương mấy lần.
Vì cầu treo lắc lư dữ dội nên những người đang đi trên cầu treo rơi xuống dưới biển dung nham! Họ không có cơ hội giãy dụa, trực tiếp bị dung nham nuốt chửng.
Nếu Nam Cung Vũ Mặc không nhận ra tất cả những thứ này đều do Nam Cung Tử Hiên điều khiển thì hắn không xứng là nam chính rồi.
Nhớ tới việc trước khi Nam Cung Tử Hiên đến bí cảnh Ngũ Tinh, y đã cố ý thông báo rằng mình không đến vì kho báu. Thế thì là vì y muốn cho những kẻ ôm lòng tham mà vào bí cảnh Ngũ Tinh chịu chết!
"Lập tức dừng ngay hành vi của ngươi, bằng không ta sẽ không nể tình chúng ta cùng có huyết mạch của Nam Cung gia mà khoan dung với ngươi!"
Nam Cung Tử Hiên ngẩng đầu lên cười ha ha như nghe phải chuyện gì buồn cười lắm: "Nể tình chúng ta cùng có huyết mạch của Nam Cung gia?"
Sau khi cười xong, y lạnh lùng nhìn Nam Cung Vũ Mặc, nhằn hai chữ: "Không cần!"
Nam Cung Tử Hiên vừa nói vừa trượt mặt kính một phen, hình ảnh trong gương chợt thay đổi.
Đó là một dòng sông nhỏ - nơi họ rơi xuống sau khi vào được bí cảnh Ngũ Tinh.
Lúc này trong sông có vài người đang liều mạng bơi lên bờ. Đáng tiếc còn chưa bơi được một nửa, đột nhiên trong lòng sông có rất nhiều cá sấu xuất hiện! Chúng hung mãnh nhanh nhẹn, không tới mấy phút, nước sông đã bị nhuộm đỏ.
Khắp nơi đều là tứ chi xương xẩu...
Nam Cung Vũ Mặc thấy Nam Cung Tử Hiên không chỉ không dừng lại mà còn táo tợn hơn, thế là hắn không phí lời thêm nữa, rút kiếm vung về phía Nam Cung Tử Hiên --
Nam Cung Tử Hiên cũng không nhún nhường, rút kiếm đáp lại.
Lăng Vu Đề ở phía dưới nhìn, dù sao chỉ cần bảo đảm nam phụ không chết là được.
Hai người kia đánh từ trên đài đánh xuống dưới, thừa dịp hai người đang đánh hăng máu, Dạ Khanh Tuyết lặng lẽ leo lên đài nhìn chiếc gương kia.
Lăng Vu Đề thấy nàng ấy kinh ngạc tròn mắt che miệng, sau đó bắt đầu mò mẫm ở trên chiếc gương.
Lăng Vu Đề chỉ nhìn Dạ Khanh Tuyết vài lần rồi đặt sự chú ý lên trên người Nam Cung Tử Hiên.
Lúc này hai thanh niên đánh ngang tay, ai cũng không làm ai bị thương cả.
Lăng Vu Đề nhìn hai người đánh nhau, đột nhiên cảm thấy hơi đói bụng. Cô xoa bụng, thế rồi lấy một cái bánh nướng từ trong bao quần áo ra để ăn.
Đến khi khá chắc bụng, Lăng Vu Đề không ăn nữa.
Bởi vì không muốn mang đồ quá nặng nên Lăng Vu Đề cũng không có đưa quá nhiều thức ăn theo.
Cô thầm tự nói với mình, chờ sau khi đi ra ngoài nhất định phải ăn một bữa no nê mới được! Hừ hừ~
Trên đài cao ở bên kia, không biết Dạ Khanh Tuyết đụng tới chỗ nào mà tấm gương vốn cao nửa người lập tức co lại, còn co lại gấp nhiều lần! Hiện tại cái gương chỉ lớn hơn bàn tay của Dạ Khanh Tuyết một tí tẹo.
Thấy Dạ Khanh Tuyết muốn giấu gương đi, không thể phân thân nên Nam Cung Tử Hiên hô với Lăng Vu Đề: "Đoạt Phách, đoạt tấm gương về!"
Nhân lúc này, Nam Cung Vũ Mặc dùng kiếm đánh bay mặt nạ của Nam Cung Tử Hiên đi.
Mặt nạ rơi xuống đất, lộ ra khuôn mặt của Nam Cung Tử Hiên.
Nam Cung Vũ Mặc kinh ngạc nhìn Nam Cung Tử Hiên: "Ngươi là Tả hộ pháp U Linh các! Các ngươi đã thông đồng từ trước!"
Nam Cung Tử Hiên không để ý tới Nam Cung Vũ Mặc, y vừa đánh trả vừa hô Lăng Vu Đề: "Đoạt Phách, nhanh lên!"
Lăng Vu Đề âm thầm bĩu môi nhưng vẫn nghe lời bay người lên đài.
Cô nhìn Dạ Khanh Tuyết: "Đưa cho ta."
Dạ Khanh Tuyết một tay giữ gương, một tay cầm kiếm đâm Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề là kẻ ngồi không sao?! Không phải!
Cô không cần dùng đến vũ khí, ba chiêu đoạt gương về, còn tiện thể đánh Dạ Khanh Tuyết một chưởng.
Dạ Khanh Tuyết bị đánh xuống đài, ngã xuống đất không đứng lên nổi.
Thấy Dạ Khanh Tuyết bị thương, đương nhiên Nam Cung Vũ Mặc sẽ quan tâm đến người thương đầu tiên.
Còn Nam Cung Tử Hiên tận dụng thời cơ lên lại trên đài, tìm cơ quan mở, kéo Lăng Vu Đề chạy đi --
Lăng Vu Đề và Nam Cung Tử Hiên thuận lợi ra ngoài cổ mộ.
Bây giờ họ đang ở trong một biển hoa đẹp cực kỳ.
Nam Cung Tử Hiên chìa tay với Lăng Vu Đề: "Đưa gương cho ta đi."
Lăng Vu Đề mím môi không nói gì, đưa gương cho y.
Sau khi nhận lại gương, Nam Cung Tử Hiên dừng lại, y rũ mắt nhìn Lăng Vu Đề thấp hơn mình nửa cái đầu: "Không kinh sợ sao?"
Lăng Vu Đề lắc đầu: "Ở Vọng Đoạn nhai, ta đã nhận ra huynh rồi."
Nam Cung Tử Hiên kinh ngạc trong chốc lát: "Ngày ấy nàng cũng tới?!"
"Ừm, hóng trò vui."
May mà cô có tới, bằng không cô còn không biết Giáo chủ Phần Nguyệt đã biến thành Nam Cung Tử Hiên.
Vốn dĩ cô không có ý định tới bí cảnh Ngũ Tinh vì cho rằng dù sao Nam Cung Tử Hiên đã báo được thù rồi, y sẽ không muốn tìm kho báu với bí tịch nữa. Chỉ không ngờ rằng Nam Cung Tử Hiên không chỉ muốn tiêu diệt kiếm phái Tinh La, y còn muốn diệt cả võ lâm!
Có điều kẻ đến bí cảnh Ngũ Tinh thì cũng không phải nhân sĩ chính phái thực sự.
Chết, cũng không có gì đáng tiếc!
"Xin lỗi."
Lăng Vu Đề không tỏ vẻ gì với lời xin lỗi của Nam Cung Tử Hiên, có điều kiếm lại được hai điểm hảo cảm bị mất đi cũng khiến tâm trạng của cô tốt hơn phần nào.
Nam Cung Tử Hiên còn nói: "Để ta đưa nàng ra ngoài."
Có ý gì?!
Lăng Vu Đề giương mắt nhìn Nam Cung Tử Hiên, ánh mắt chứa đựng sự nghi hoặc.
Đưa mình đi ra ngoài ý là y còn không tính đi ra ngoài sao?
"Ta còn cần mấy ngày nữa để diệt toàn bộ võ lâm!" Có vài người còn cách đây khá xa... còn chưa có thời gian tới nơi này!
Y phải đợi...
Lăng Vu Đề không nói gì, giương mắt nhìn trời.
Bất tri bất giác, sắc trời dần tối. Tuy trời vẫn chưa tối hẳn những cũng lấp lánh một vài vì sao.
Nam Cung Tử Hiên thấy Lăng Vu Đề không có ý phải đi, thở dài: "Quên đi, sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta tìm một nơi nghỉ ngơi trước đã."
Lúc nói chuyện, Nam Cung Tử Hiên cầm gương bắt đầu tìm một nơi để họ có thể qua đêm.