Công Lược Nam Phụ

Chương 527: Công lược nam thần mù đường(16)



Bởi vì làn da Lăng Vu Đề vốn dĩ trắng nõn có ánh sáng, cho nên chuyên viên trang điểm chỉ cho Lăng Vu Đề tương đối mỏng, nhìn tự nhiên.

Trang điểm xong, Lăng Vu Đề đứng lên soi gương nhìn chính mình.

Ngày thường ký chủ cũng trang điểm rất tỉ mỉ, nhưng hai ngày này khi Lăng Vu Đề tới, thì nàng trang điểm liền rất tùy ý.

Không thể không nói, Lăng Vu Đề mỗi một lần ký chủ, đều là một loại hình mỹ nhân không giống nhau!

Lần này ký chủ tinh xảo đến búp bê Tây Dương ở trong tủ kính vậy, lại bởi vì đôi mắt linh động cho người khác trầm mê vào trong đó.

Nghiêng nghiêng đầu, hôm nay trang điểm nghịch ngợm lại không mất cao quý, nhưng thật ra rất thích hợp với khí chất công chúa có chút kiêu ngạo của Lăng Vu Đề.

Nhìn thời gian cũng không còn nhiều lắm, Lăng Vu Đề đi theo Nam tỷ đi đến chỗ làm nghi thức khởi động máy.


Lúc Lăng Vu Đề đến nơi làm nghi thức, Tô Vực đều còn chưa có tới, nghe nói là máy bay bị trễ.

Nghi thức khởi động máy là chọn giờ lành, không thể bởi vì Tô Vực chưa tới mà lùi lại nghi thức khởi động máy.

Đến lúc nghi thức khởi động máy đã bắt đầu mười phút, Tô Vực mới khoan thai tới muộn!

Sau nghi thức khởi động máy, cả đám người diễn viên cùng đạo diễn, biên kịch cùng nhau trở về nhà hàng của khách sạn ăn cơm chiều.

Những người khác thì tự do hoạt động.

Lăng Vu Đề bị an bài ở chỗ ngồi bên tay trái Tô Vực, vốn dĩ Lăng Vu Đề vẫn luôn muốn tìm cơ hội cùng Tô Vực nói chuyện.

Chính là Tô Vực từ lúc bắt đầu, liền không ngừng có người lại đây bắt chuyện với hắn.

Chính là lúc này, Trịnh Tiên Tuyết đóng vai Thượng Diệp Như ngồi ở bên tay phải Tô Vực cũng không ngừng tìm Tô Vực nói chuyện.


Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn Trịnh Tiên Tuyết liếc mắt một cái, Trịnh Tiên Tuyết năm nay 29 tuổi, so Tô Vực lớn hơn một tuổi.

Lăng Vu Đề nghĩ, chỉ cần người không bị mù, đều có thể nhìn ra Trịnh Tiên Tuyết thích Tô Vực đi!

Khụ…… Còn Tô Vực có nhìn ra không, thì Lăng Vu Đề cũng không biết!

Lấy di động từ trong túi sách ra tới, Lăng Vu Đề cực kỳ nhàm chán bắt đầu lướt Weibo.

Hôm nay fans của nàng lại tăng mười mấy vạn, tấm tắc ~ tốc độ này……

Ở phía dưới Weibo của nàng có rất nhiều người nhắn lại, đại đa số đều là hỏi quan hệ của nàng cùng Tô Vực là như thế nào!

Bởi vì hai cái đương sự đều cực kỳ ăn ý bảo trì trầm mặc, những fan đó chính là không khẩn trương không được!

Tuy rằng không có bình luận trả lời những fan đó, nhưng Lăng Vu Đề đều chậm rì rì đều xem hết loại bình luận ở dưới.


Lúc sau lại đi xem tin nhắn.

Tin nhắn có không ít là từ những người ký chủ cho là bạn tốt lúc trước, hỏi nàng vì sao di động lại gọi không được, nói cái gì thực lo lắng nàng, linh tinh đủ thứ.

Lăng Vu Đề bĩu môi, lo lắng nàng?! Lo lắng về sau không ai cho các nàng tiền để tiêu đi!

Xớ ~~

“Những tin nhắn đó là do bạn bè ngươi gửi đến sao? Điện thoại ngươi gọi không được?”

Bên cạnh truyền đến tiếng của Tô Vực, Lăng Vu Đề quay đầu lại, hai người thiếu chút nữa mặt đối mặt.

Ngơ ngác mà chớp chớp mắt, Lăng Vu Đề bị tươi cười trên mặt Tô Vực làm sững người.

“À, đều là một ít người muốn ta tiêu tiền cho họ thôi, không phải bạn bè!” Trong giọng nói của Lăng Vu Đề mang theo khinh thường.

Tô Vực nghe lập tức liền hiểu, cười cười: “Lúc nãy vẫn luôn muốn tìm ngươi nói chuyện mà không có cơ hội. Bận rộn một ngày, mệt không?”
“Ừm ~ vẫn còn tốt, lúc ở trên máy bay đều luôn ngủ. Ngươi thì sao? Xem đôi mắt ngươi ở dưới có chút quầng thâm, là không ngủ được sao?”

Lăng Vu Đề hơi hơi ghé sát vào mặt Tô Vực, hai người khoảng cách có chút gần.

Tô Vực giơ tay xoa xoa mí mắt của mình, ừ một tiếng: “Mấy ngày nay suy nghĩ lời bài hát, cho nên có hơi mất ngủ.”

Lăng Vu Đề sáng tỏ gật đầu: “Thật ra linh cảm tự nhiên sẽ tới thôi, ngươi càng suy nghĩ, nói không chừng lại càng nghĩ không ra.”

“Ừ, ngươi nói rất đúng. Đúng rồi, sáng mai liền phải bắt đầu quay, kịch bản ngươi đã nhớ hết chưa?”

Lăng Vu Đề ngồi thẳng lưng, đem điện thoại tùy tay bỏ vào túi xách: “Đều có thể đọc ra lời thoại rồi, không thành vấn đề!”

Lông mày nàng hơi hơi giơ lên, ngôn ngữ cùng vẻ mặt bảy phần tự tin ba phần ngạo kiều.
Tô Vực cũng học Lăng Vu Đề bộ dáng nhướng mày: “Phải không? Vậy ngươi chờ lát nữa xuống phòng ta, ta kiểm tra ngươi.”

Kỳ thật Tô Vực nghĩ chính là, nếu Lăng Vu Đề có cái gì không hiểu, hắn cũng có thể đúng lúc chỉ điểm.

Dù sao cũng là người tự mình chọn, đối Lăng Vu Đề trừ bỏ có loại cảm giác kiếm người tài, khả năng càng nhiều hơn, là đem nàng trở thành…… Đồ đệ!

Có thể có cơ hội cùng Tô Vực đơn độc ở chung, Lăng Vu Đề đương nhiên là không chút do dự gật đầu đáp ứng!

Hỏi Tô Vực phòng số, Lăng Vu Đề mới biết được Tô Vực thế nhưng trùng hợp như vậy liền ở đối diện phòng nàng!

Trịnh Tiên Tuyết nhìn hai người vừa nói vừa cười, trong lòng rất là kinh ngạc.

Nàng biết Tô Vực là một người thực ôn hòa người, đối ai đều là một mặt mỉm cười.
Chính là trừ lúc hắn mỉm cười với người đại diện và người nhà thì sẽ có chút cảm giác thân cận ra.

Thì hắn tươi cười đối ai đều mang theo xa cách, nhưng lúc hắn đối mặt Lăng Vu Đề, không tự giác lại liền mang theo chút thân cận!

Hai người vẫn luôn nói chuyện, bầu không khí vẫn luôn tốt, cho người khác có loại cảm giác vô pháp chen chân.

Câu môi cười cười, nàng cũng coi như quen biết Tô Vực mười năm, dù sao cũng là ở cùng một công ty.

Nói thích Tô Vực, đó là nàng công khai bí mật. Tô Vực lại trước sau đều là giả như không biết!

Hắn thật sự không biết sao? Hiển nhiên không phải!

Tô Vực thoạt nhìn là người đơn thuần thanh triệt, nhưng hắn không phải, hắn rất thông minh, cũng nhìn thấu mọi chuyện!

Chính là bởi vì nhìn thấu, hắn mới có thể cho người ta một loại khí chất sạch sẽ!
Trịnh Tiên Tuyết tươi cười mang theo chút tiêu sái, biết Tô Vực có người thích cũng tốt!

Như vậy, nàng liền có thể nói cho chính mình —— có thể từ bỏ rồi!

——

Cơm nước xong lúc sau, không ít người đều hẹn đi uống rượu hát karaoke gì đó, cũng có thể về phòng nghỉ ngơi trước hoặc là xem kịch bản.

Nam tỷ cùng bạn trai hắn thì đi thế giới của hai người, còn Lăng Vu Đề thì cùng Tô Vực lên lầu tám.

“Đồ ăn mới nãy còn không có ngon bằng ngươi làm.”

Lăng Vu Đề cùng Tô Vực đứng ở bên trong thang máy, Tô Vực đột nhiên nói một câu như vậy.

Lăng Vu Đề thuận miệng liền trả lời một câu: “Vậy sao? Vậy khi nào ngươi muốn ăn ta liền làm cho ngươi ăn, vừa lúc trong phòng cũng có phòng bếp.”

“Ừm, được! Ta muốn ăn……”

Hai người ở thang máy vẫn luôn thảo luận ăn cái gì, đến lúc cửa thang máy mở ra, hai người sóng vai đi ra ngoài, vẫn vừa đi vừa nói.
Ở trong thang máy, không chỉ có hai người Lăng Vu Đề cùng Tô Vực.

Những người khác sau khi nghe Lăng Vu Đề cùng Tô Vực nói chuyện cũng đã có thể kết luận —— tai tiếng, căn bản là không phải tai tiếng!

Bởi vì Lăng Vu Đề còn ăn mặc váy giày cao gót, cho nên về phòng mình trước.

Tẩy trang, lại tắm rửa một lần, mới mặc một chiếc áo thun trắng, một cái quần bò, đeo dép lê liền cầm kịch bản qua phòng Tô Vực.

Hai người đầu tiên là đối diễn, sau đó Tô Vực phát hiện Lăng Vu Đề là thật sự hoàn toàn đem kịch bản học thuộc hết!

Tô Vực cười khen nàng một câu: “Quả nhiên là sinh viên của đại học A!”

Lăng Vu Đề đứng ở trên sô pha, đôi tay chống nạnh, tươi cười tự tin: “Đương nhiên!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.