Giang Tử Duệ nhìn Tô Vực mắt trợn trắng, cậu hắn là bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ nên chưa kịp phản ứng đúng không?
Tô Vực cảm thấy Giang Tử Duệ nói có đạo lý, vạn nhất Lăng Vu Đề bị người ta chiếm tiện nghi thì sao?
Ặc...... lúc này Tô Vực hoàn toàn quên mất Lăng Vu Đề là người có giá trị vũ lực rất lớn!
Ai có thể thành công chiếm được tiện nghi của nàng?
Nếu là thật sự đánh nhau, Khổng Thư Hàng cũng chưa chắc là đối thủ của nàng!
Dặn dò Giang Tử Duệ một câu, Tô Vực liền theo phương hướng vừa rồi Lăng Vu Đề rời đi, đuổi theo --
"Ngươi rốt cuộc muốn kéo ta đi đâuuu?!" Lăng Vu Đề vốn dĩ muốn ném tay Khổng Thư Hàng ra, chính là hắn đi quá nhanh.
Lăng Vu Đề có thể mạnh mẽ ném hắn ra, nhưng hiện tại nàng mặc chính là giày cao gót, nếu ném tay Khổng Thư Hàng ra, nàng khả năng sẽ đứng không vững.
Khổng Thư Hàng không nói gì, lôi kéo Lăng Vu Đề đi tới một hoa viên không có ai mới ngừng lại.
Lăng Vu Đề mày nhăn lại, nàng xoa chỗ tay bị nắm đau, ức chế không được tức giận: "Ngươi làm đau ta!"
Khổng Thư Hàng hai tay đặt ở túi quần, đứng ở dưới đèn nhìn Lăng Vu Đề: "Mấy tháng nay, ngươi không có tới tìm ta, ta cho rằng ngươi thực tiêu sái!"
"Nói rõ chút, chúng ta đã chia tay. Ngươi là em họ của Mạn Hi, Mạn Hi thực để ý thân nhân, cho nên ta hy vọng ngươi về sau không cần làm khó xử nàng ấy."
Khổng Thư Hàng chính là biết Thẩm Mạn Hi để ý thân nhân, mới thành công uy hiếp được nàng, đem nàng lưu lại bên người mình!
Thẩm Mạn Hi cho dù sống lại một đời, cũng không máu lạnh đến mức vứt bỏ thân nhân được!
Lăng Vu Đề nhìn thẳng Khổng Thư Hàng: "Ta khó xử nàng ta? Là ta đang khó xử nàng ta sao?!"
"Là ngươi đang khó xử nàng ta! Nàng ta đang khó xử chính mình!"
"Rõ ràng ngươi là bạn trai của ta không phải sao?! Vì cái gì các ngươi lại giảo trá ở bên nhau?!"
Lăng Vu Đề thanh âm nói có chút to, bất quá cũng may chung quanh không có người.
Nàng muốn biểu hiện kích động một chút, bằng không như thế nào có thể biểu hiện ra nàng khổ sở cùng phẫn nộ!
Vừa mới chạy lại đây Tô Vực vừa lúc liền nghe được Lăng Vu Đề nói, hắn thế mới biết, nguyên lai người lôi Lăng Vu Đề đi, chính là Khổng Thư Hàng!
Hắn liền nói, như thế nào cảm thấy người này có chút quen mắt!
"Lăng Vu Đề, ngươi không cần vô cớ gây rối!" Khổng Thư Hàng ôn hòa tiếng nói khó được có chút lãnh.
"Ta vô cớ gây rối?! Ta làm cái gì? Ngươi chia tay ta, ta có đi dây dưa ngươi sao? Hay là ta đi công ty ngươi nháo sự sao?!"
"Cho nên ta hiện tại là bảo ngươi không cần khó xử Mạn Hi, ta cùng ngươi là sẽ không có khả năng quay lại!"
Đuma ~ nam chủ này đầu óc có bệnh sao?! Nàng nói muốn cùng hắn quay lại sao!?
"Ngươi......"
"Ta hy vọng ngươi có thể đối đãi Mạn Hi giống như trước kia, đừng làm nàng ấy bối rối!"
Nam chủ...... Yêu cầu của ngươi thật đúng là cao!
"A ~ ta dựa vào cái gì phải nghe ngươi? Ngươi hiện tại là ai? Chồng biểu tỷ tương lai sao?!"
Lăng Vu Đề cười lạnh một tiếng, nàng cảm thấy chính mình lúc này lòng bàn tay thực ngứa, rất muốn đánh người!
"Lăng Vu Đề, ngươi tốt nhất nhớ kỹ lời ta nói. Nếu không...... Ngươi biết ta không phải người ôn hòa."
Ngữ khí uy hiếp này, làm Lăng Vu Đề phi thường khó chịu!
Đúng đấy, nàng biết Khổng Thư Hàng không phải người ôn hòa!
Khổng gia cũng không phải là thế gia giống như Tô gia, ngược lại, thế hệ của ông nội Khổng gia gia, cũng là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng!
Mà liền ở ba năm trước Khổng Thư Hàng tiếp quản công ty, Khổng thị ở bảng phú hào toàn cầu nhảy từ hạng mười hai lên tới hạng năm!
Có thể thấy được năng lực của Khổng Thư Hàng không thể khinh thường!
Uy hiếp của Khổng Thư Hàng, cũng không phải là muốn gϊếŧ người. Mà là, uy hiếp công ty của Lăng phụ Lăng mẫu!
"Bang --"
Một cái tát vang dội, đây là Lăng Vu Đề đã sớm muốn làm!
Mặt Khổng Thư Hàng bị đánh bị lệch sang một bên, hắn có chút giật mình nhìn Lăng Vu Đề, giơ tay sờ sờ mặt mình.
"Ngươi......"
"Ta cái gì?! Đã sớm muốn cho ngươi một cái tát, uy hiếp ta?! Khổng Thư Hàng ngươi người này không có tâm đi?! Cha mẹ ta làm cái gì sao?! Ta làm cái gì sao?!"
"Ngươi để tay lên ngực tự hỏi, mấy năm nay ta đối với ngươi như thế nào!?"
"Là, ngươi muốn theo đuổi Thẩm Mạn Hi, vậy ngươi cứ thoải mái theo đuổi! Nhưng -- ngươi không có tư cách ra lệnh cho ta thậm chí là uy hiếp ta!"
Lăng Vu Đề trừng mắt nhìn Khổng Thư Hàng, vẻ mặt phẫn nộ!
Hít sâu một hơi, nàng lại lần nữa mở miệng: "Tô Vực của tập đoàn Tô thị, ngươi hẳn là không xa lạ đi? Chúng ta đang hẹn hò, Thiển Khê tỷ yêu thương đệ đệ chắc ngươi cũng biết đi? Ngươi nói ta nếu nhờ Thiển Khê tỷ đối phó Khổng thị các ngươi, ngươi cảm thấy Thiển Khê tỷ có làm không?"
"Cho nên Khổng Thư Hàng, đừng tưởng rằng ngươi rất ghê gớm!"
"Nếu công ty của cha mẹ ta thật sự có chuyện gì, người đầu tiên ta nghĩ đến, chính là ngươi!"
"Khổng Thư Hàng, ta không ngu ngốc! Ta chỉ là cho rằng nếu ngươi tạm thời không yêu ta, ta cũng có thể kiên trì chờ đến một ngày ngươi yêu ta!"
"Một cái tát này, xem như trả lại những gì ngươi lừa gạt ta!"
"Còn Thẩm Mạn Hi? Nàng chỉ cần không xuất hiện trước mặt ta, ta sẽ không tự mình đi tìm bực bội!"
"Thật là làm phiền ngươi có lòng như vậy tới cảnh cáo ta! Chúc ngươi...... Vĩnh viễn đều không chiếm được Thẩm Mạn Hi!"
Hùng hổ nói xong những lời muốn nói, Lăng Vu Đề xoay người chuẩn bị rời đi.
Khổng Thư Hàng duỗi tay giữ chặt cánh tay Lăng Vu Đề, lại bị Lăng Vu Đề làm một cú quăng qua vai té ngã trên mặt đất!
"A--"
Khổng Thư Hàng kêu rên một tiếng, trong lúc nhất thời không có bò dậy nổi.
Lăng Vu Đề trên cao nhìn xuống nhìn hắn một cái, giơ tay gạt đi nước mắt: "Khổng Thư Hàng, ta khinh thường ngươi!"
Nói xong, nàng liền nhấc chân rời đi.
Tô Vực tránh ở chỗ tối hít vào một hơi thật sâu, sau đó nuốt nuốt nước miếng.
Hắn thật là lo lắng thừa!
Lăng Vu Đề sao có thể dễ dàng bị người ta chiếm tiện nghi chứ!
Tấm tắc ~ một cái tát kia, cùng cái quăng ngã qua vai kia...... Đoán chừng phải đau lắm!
Chỉ là, hắn sao lại cảm thấy thống khoái như vậy chứ?!
Quả nhiên tra nam nên bị thu thập!
Lúc Lăng Vu Đề đi đến bên người Tô Vực, việc Tô Vực sẽ theo tới là dự kiến bên trong của Lăng Vu Đề nhưng là nàng muốn biểu hiện thật sự kinh ngạc!
Trừng lớn đôi mắt nhìn Tô Vực: "Ngươi sao lại ở chỗ này?"
Tô Vực ánh mắt lập loè: "Ặc ~ ta, ta vừa lúc đi ngang qua!"
"Lừa quỷ sao! Ta mới không tin!" Lăng Vu Đề nhìn Tô Vực mắt trợn trắng, sau đó rời đi.
Tô Vực có chút xấu hổ sờ sờ cái mũi của mình, nhấc chân đuổi theo.
Chờ đến lúc đuổi kịp Lăng Vu Đề, Tô Vực mới thả chậm bước chân đi đến bên cạnh Lăng Vu Đề.
"Ta không muốn ở lại chỗ này." Lăng Vu Đề hơi hơi rũ mi mắt, nhẹ giọng nói một câu.
Tô Vực trên mặt mỉm cười biến mất, nhẹ nhàng dắt tay Lăng Vu Đề: "Được, chúng ta rời khỏi đây."
Nói xong, hắn liền mang theo Lăng Vu Đề trực tiếp đi ra ngoài sơn trang nghỉ dưỡng.
Cũng may vừa rồi lúc Nặc Kỳ đưa Tô Vực cùng Lăng Vu Đề tới, Tô Vực muốn lúc trở về tự mình lái xe, cho nên bảo Nặc Kỳ đem chìa khóa xe cho hắn.
Hai người trở lại trên xe, Tô Vực cũng không có lập tức khởi động xe.
Mà là trước gọi điện thoại cho Tô Thiển Khê.