Công Lược Nam Phụ

Chương 547: Pháo hôi vô tội (2)



Nhưng mà Lăng Vu Đề có thể khẳng định nam nhân kia cùng Cố Cảnh Thần có mối liên quan gì đó!

Đúng rồi, khẳng định là như vậy!

Bởi vì mục tiêu của hắn chính là bạn gái của Cố Cảnh Thần, Hạ Lạc Nghiên!

Ký thể, chỉ là người vô tội bị nhận sai mà thôi!

Ngày mai là ngày bắt cóc, nàng nếu cứ ở nhà không ra ngoài, như vậy bị cưỡng, hẳn chính là Hạ Lạc Nghiên!

Khóe miệng Lăng Vu Đề hơi nhếch lên, nàng cũng sẽ không ngốc đến mức biết rõ người khác có mục đích gì, chui đầu ra cho người ta bắt đi đâu!

Cảm giác bị người cưỡng bức, đặc biệt là bị biếи ŧɦái cưỡng bức không hề dễ chịu chút nào!

Hạ Lạc Nghiên...... Chính là người được tạm định là nữ chủ.

Vận mệnh như thế nào, liền phải xem chính ngươi!

Thoải mái trở mình, nhắm mắt lại, Lăng Vu Đề gạt hết mọi suy đoán trong đầu. Nàng cần phải nghỉ ngơi một chút ——


"Tích Tích, phải dậy rồi, chúng ta bị muộn học rồi đấy!"

Một thanh âm phá lệ mềm ấm dễ nghe ở bên tai Lăng Vu Đề vang lên, còn cùng với động tác lay người nàng.

Lăng Vu Đề không kiên nhẫn hất cánh tay đang không ngừng lay người nàng, trong miệng lẩm bẩm một tiếng: "Ai da ~ đừng làm phiền!"

"Tích Tích, một lát nữa là tiết của thầy Nghiêm đấy, nếu bây giờ không đi khẳng định sẽ trễ......"

Lăng Vu Đề mở to mắt, tầm mắt dừng ở một khuôn mặt thanh tú điềm tĩnh.

Thiếu nữ khí chất thoạt nhìn phá lệ thanh triệt, nàng mặc một cái váy liền áo màu trắng, tóc ngang vai, đuôi tóc có hơi uốn úp vào.

Làn da nàng đặc biệt trắng nõn, trắng đến nỗi có thấy được những tơ máu nhỏ trên mặt!

Người này cùng nàng lớn lên giống nhau như đúc, chính là Hạ Lạc Nghiên!

Nói cách khác, ký thể của nàng, cũng là có dáng vẻ này!


Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra hôm nay, dù có nói gì Lăng Vu Đề cũng sẽ không ra cửa!

Chỉ là trong nháy mắt, biểu tình trên mặt Lăng Vu Đề liền thay đổi.

"Ôi ~ đầu ta đau quá!" Nàng chau mày, giơ tay ấn vào huyệt Thái Dương của mình.

Hạ Lạc Nghiên lập tức khẩn trương đi giúp Lăng Vu Đề xoa huyệt Thái Dương: "Làm sao vậy?! Sao đột nhiên lại đau đầu? Ta đưa ngươi đi bệnh viện......"

"Không cần, Nghiên Nghiên, ta...... Ta chỉ là đột nhiên đau đầu, ngủ một giấc thì tốt rồi!"

Chuyện đau đầu của Lăng Vu Đề đến thật đột ngột, nhưng mà Hạ Lạc Nghiên hiển nhiên không có hoài nghi Lăng Vu Đề giả vờ!

Nàng vẫn là vẻ mặt lo lắng: "Thật sự không cần đi bệnh viện sao? Vậy...... Ta lấy thuốc đau đầu vào cho ngươi uống."

Lăng Vu Đề gật gật đầu, lên tiếng "được".

Hạ Lạc Nghiên vội vàng xoay người rời khỏi phòng, chỉ chốc lát sau liền cầm một cái lọ thuốc cùng một ly nước ấm tiến vào.


Lăng Vu Đề ' giãy giụa ' ngồi dậy, nhận ly nước cùng lọ thuốc.

Nàng không có uống ngay, mà là nhìn Hạ Lạc Nghiên: "Nghiên Nghiên ngươi mau đi học đi, bằng không sẽ thật sự đến muộn đấy, một lát nữa ngươi giúp ta xin nghỉ là tốt rồi."

Hạ Lạc Nghiên gật gật đầu: "Vậy ta đi học trước, có chuyện gì, nhất định phải gọi điện thoại cho ta."

"Được, ta biết rồi." Lăng Vu Đề ' suy yếu ' đáp một câu.

Chờ nghe được âm thanh đóng cửa bên ngoài, Lăng Vu Đề mới đem lọ thuốc và ly nước cùng đặt ở tủ bên đầu giường, sau đó bước xuống giường.

Đi đến ban công phòng khách đứng, tận mắt nhìn thấy Hạ Lạc Nghiên từ chung cư đi ra ngoài, mới hoàn toàn yên lòng!

Nàng nhớ rõ ký thể là buổi chiều tan học đi mua đồ mới bị người kia bắt tới cưỡng bức!

Ai ~ cái người cưỡng bức nàng ấy tên là gì nhỉ?
Ồ, hình như người khác đều kêu hắn là Từ tổng.

Chắc chắn tên là Từ cái gì đó, trong trí nhớ, ký thể đối người nọ một chút tin tức đều tránh còn không kịp, cho nên chỉ biết địa vị của hắn phi thường không nhỏ mà thôi......

Thôi quản hắn tên gì làm cái gì, dù sao đến hắn tột cùng cụ thể trông như thế nào nàng cũng không biết!

Chỉ cần qua hôm nay, nàng khẳng định sẽ không có bất kỳ giao thoa gì với gã Từ gì đó ——

Quay đầu nhìn đồng hồ treo ở trên tường, giờ là 8 giờ 49 phút sáng.

Lúc này, Hạ mẫu hẳn là đang đi bộ bên ngoài, thuận tiện mua đồ ăn.

Hạ mẫu là người mẹ thực ôn nhu, đối hai đứa nhỏ một chút đều không nghiêm khắc.

Xoay người trở lại phòng nằm ở trên giường, nàng phải ngẫm lại thật kỹ làm sao để tìm được Tịch Tử Thu!

Hạ Luân nói là căn cứ tín hiệu sóng điện não của Tịch Tử Thu mà truyền tống, như vậy việc nàng tiến vào trong thân thể Hạ Lạc Tích chắc chắn không phải ngẫu nhiên!
Có phải là như vậy không—— ký thể đã cùng ký thể của Tịch Tử Thu từng có giao thoa!

Như vậy...... Sẽ là ai đây?

Không, sẽ không phải là Cố Cảnh Thần đi?

Ạch...... Cẩn thận ngẫm lại, thật đúng là có khả năng! Ký thể chính là từ trước tới nay đều thực thích thực thích Cố Cảnh Thần!

Tại học kỳ 2 của Đại học, Cố Cảnh Thần mới từ nước ngoài chuyển vào trường đại học của Hạ Lạc Tích cùng Hạ Lạc Nghiên.

Mà ở mấy ngày trước, Cố Cảnh Thần đã hướng Hạ Lạc Nghiên thổ lộ, vừa lúc bị Hạ Lạc Tích nghe thấy.

Hạ Lạc Tích tuy rằng khổ sở, cũng ghen ghét tỷ tỷ của mình. Nhưng lại cất giấu tâm sự không có nói ra.

Đến cuối cùng, Hạ Lạc Tích cũng chưa từng nói với người khác rằng nàng cũng thích Cố Cảnh Thần......

Hạ Luân nói, muốn biết đối phương rốt cuộc có phải Tịch Tử Thu hay không, cần phải có tiếp xúc da thịt.
Tuy rằng rất muốn thật nhanh xác định Cố Cảnh Thần có phải hội trưởng đại nhân hay không nhưng hôm nay dù có chuyện gì Lăng Vu Đề cũng sẽ không ra cửa một bước!

Bưng ly nước lên, uống hết nước, sau đó Lăng Vu Đề mới nằm lại lên trên giường.

Vừa mới nằm xuống, liền nghe được bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa.

Chỉ một lát say, cửa phòng Lăng Vu Đề đã bị người bên ngoài mở ra.

"Tích Tích, Nghiên Nghiên gọi điện thoại cùng ta nói ngươi không khỏe, là nơi nào không khỏe? Mẹ mang ngươi đi bệnh viện!"

Một âm thanh ôn nhu mà lại tràn ngập quan tâm từ sau lưng Lăng Vu Đề truyền đến.

Lăng Vu Đề còn giả vờ thành bộ dáng buồn ngủ, nghiêng người nhìn Hạ mẫu: "Mẹ, ta không sao, chỉ là có chút đau đầu, vừa mới uống thuốc, hẳn là ngủ một lát liền tốt rồi! Không cần đi bệnh viện......"
Hạ mẫu không yên tâm sờ sờ trán của Lăng Vu Đề, xác định không có vấn đề gì mới hơi chút thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Vậy được rồi, mẹ đi nấu một chút canh gừng cho ngươi, ngươi ngủ một lát đi."

"Vâng." Lăng Vu Đề gật gật đầu, nửa híp mắt lên tiếng.

Hạ mẫu động tác mềm nhẹ sửa lại mép chăn cho Lăng Vu Đề, sau đó mới ra cửa phòng.

Lăng Vu Đề nhắm mắt lại, đem tất cả những người nam có hơi chút liên quan với ký thể đều điểm qua trong đầu một lần.

Rốt cuộc Cố Cảnh Thần cũng không nhất định chính là Tịch Tử Thu, nàng phân tích lại phân tích.

Nàng có thể đi thử với người khác trước, lỡ lúc sau thử Cố Cảnh Thần cũng không phải Tịch Tử Thu thì sao.

Ở trong đầu Lăng Vu Đề đã nghĩ một phần danh sách chỉ chờ đến ngày mai mà thôi ——

Trong trí nhớ, Hạ Lạc Tích 2 giờ chiều rời trường, lúc ấy nàng cũng không có cùng Hạ Lạc Nghiên ở bên nhau.
Lúc bị bắt, đại khái là khoảng 2 giờ rưỡi.

Lúc sau, chính là trải qua một hồi cưỡng bức tràn ngập tìиɦ ɖu͙ƈ.

Cũng may tố chất tâm lý của Lăng Vu Đề cũng đủ cường đại. Cho nên lúc hồi tưởng cho dù có trải qua cảm giác giống như người trong cảnh, cũng không đến nỗi phát điên như Hạ Lạc Tích!

Lúc sau đó, Hạ Lạc Tích đã bị đưa về đến cửa tiểu khu của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.