Công Lược Nam Phụ

Chương 567: Pháo hôi vô tội (22)



"Cũng không phải là lần đầu tiên tới thăm nhà, sao phải mua nhiều đồ như vậy chứ?"

Hạ phụ trên mặt mang theo nụ cười, không chút nào che giấu hắn đối 'vị con rể tương lai' Cố Cảnh Thần này vừa lòng.

Cố Cảnh Thần cười cười: "Cũng không mua gì nhiều......"

Nhìn đến Từ Cảnh Niệm ngồi ở một bên, Cố Cảnh Thần càng thêm khẩn trương.

Hắn cho rằng, Hạ gia cũng chỉ có Hạ phụ Hạ mẫu, nhiều lắm còn có Lăng Vu Đề.

Không nghĩ tới, Từ Cảnh Niệm cũng ở chỗ này!

"Tới đây tới đây tới đây, mau ngồi xuống! A Niệm lúc nãy vừa nãy pha trà rất ngon, A Thần ngươi thật có phúc!"

Hạ phụ vỗ bả vai Cố Cảnh Thần cười bảo hắn ngồi xuống, thủ pháp pha trà của Từ Cảnh Niệm phi thường lợi hại, Hạ phụ thực thích uống trà do Từ Cảnh Niệm pha.

Biểu tình của Cố Cảnh Thần có chút mất tự nhiên, cũng nghe lời ngồi xuống, còn uống một ly do Từ Cảnh Niệm pha.


Bên hông bị người nhẹ nhàng nhéo một chút, Cố Cảnh Thần nghiêng đầu nhìn Hạ Lạc Nghiên đang ngồi ở bên cạnh hắn liếc mắt một cái.

Mím môi, Cố Cảnh Thần ho nhẹ một tiếng: "Chú, kỳ thật lần này tới......"

"Hả? Có chuyện gì ngươi cứ việc nói thẳng đi." Hạ phụ cười đến vẻ mặt hiền từ.

"Con......"

Đồ ăn toàn bộ đều làm xong dọn ra bàn, Hạ mẫu hô một tiếng: "Ăn cơm, đều lại đây ăn cơm đi!" Đánh gãy Cố Cảnh Thần đang muốn nói chuyện.

"Ai ~ liền tới đây!"

Hạ phụ lên tiếng, sau đó giơ tay vỗ vỗ bả vai Cố Cảnh Thần: "Ăn cơm trước đi, không nóng nảy, có chuyện gì ăn cơm từ từ nói."

Cố Cảnh Thần chỉ có thể gật đầu, đem dũng khí chính mình thật vất vả mới vực lên được đè ép xuống ——

Thật vất vả mang theo tâm tình thấp thỏm ăn xong cơm trưa, lần này Hạ mẫu cùng Lăng Vu Đề cùng đều ngồi ở trên sô pha chờ Cố Cảnh Thần nói chuyện.


Lăng Vu Đề ngồi ở trên tay vịn ghế sô pha Từ Cảnh Niệm ngồi, Hạ phụ Hạ mẫu ngồi cùng nhau, Cố Cảnh Thần cùng Hạ Lạc Nghiên ngồi ở trên một cái sô pha đối diện.

Mọi người, trừ bỏ Từ Cảnh Niệm, đều đem tầm mắt dừng ở trên người Cố Cảnh Thần.

Thân mình Từ Cảnh Niệm dựa vào sô pha, tay thì mân mê thưởng thức ngón tay của Lăng Vu Đề, trong lòng tính còn có 40 phút, hắn liền phải đưa Lăng Vu Đề đi học, sau đó hắn đến công ty mở họp.

"Được rồi, A Thần ngươi có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi."

Hạ mẫu gật đầu phụ họa, ánh mắt chờ mong nhìn Cố Cảnh Thần.

"Chú, dì, là cái này...... Ta muốn mau chóng kết hôn với Nghiên Nghiên!"

Có một khoảng thời gian dùng cơm hòa hoãn, lấy hết can đảm nói ra, tựa hồ cũng cũng không có khó như trong tưởng tượng.

"Ngươi nói cái gì?!"


"Ngươi nói cái gì?!"

Hạ phụ Hạ mẫu trăm miệng một lời cao giọng, so với giọng khi bình thường nói chuyện với Cố Cảnh Thần là vạn phần khác biệt!

"Bởi vì......" Nói đến mấu chốt, Cố Cảnh Thần vẫn là có chút ngượng ngùng.

Thấy Cố Cảnh Thần nói không nên lời, Hạ Lạc Nghiên trực tiếp mở miệng: "Ba mẹ, ta mang thai."

Kết hôn, là kết quả nàng cùng Cố Cảnh Thần thương lượng ra được.

Đây là con của nàng cùng Cố Cảnh Thần, cứ việc đây là việc ngoài dự kiến, cứ việc bọn họ lúc này còn đang học đại học.

Nhưng kết hôn, là quyết định bọn họ thực nghiêm túc đưa ra!

Hạ Lạc Nghiên vừa nói xong, Hạ mẫu chỉ cảm thấy trước mắt mình tối sầm toàn thân nhũn ra!

Hạ phụ cũng là bị cả kinh đến trợn mắt há hốc mồm.

Không giống với Lăng Vu Đề thường xuyên sẽ đi đến nhà Từ Cảnh Niệm qua đêm, Hạ Lạc Nghiên có thể nói là chưa từng có đêm không về ngủ!
Trừ bỏ hai tháng trước, Hạ Lạc Nghiên cùng với một vài người bạn học đi chơi, ba ngày bốn đêm không có về nhà.

Mà mấy ngày nay, Lăng Vu Đề còn lại là ở chỗ Từ Cảnh Niệm.

Chẳng lẽ...... Chính là lần đi chơi hai tháng trước sao?

Hạ phụ hơi há mồm, không nói ra lời nổi.

Nữ nhi đều đã 21 tuổi rất nhanh liền 22 tuổi, Hạ phụ không ngừng một lần nói cho chính mình, một ngày nào đó con gái chắc chắn sẽ gả đi ra ngoài.

Chính là Hạ phụ bây giờ nhận ra, một ngày kia, cũng đã đến rồi.

Chưa từng nghĩ tới, ông thế nhưng sẽ liền ba mẹ vợ cũng không làm, liền trực tiếp lên chức ông ngoại!

Việc này, làm Hạ phụ thật sự là không tiếp nhận được! Hạ mẫu, đương nhiên cũng giống vậy, là không tiếp nhận được!

Giống như đã bàn trước, Cố Cảnh Thần và Hạ Lạc Nghiên cùng đồng thời đứng lên.
"Chú, dì, con biết đây là lỗi của con! Nhưng đối với Nghiên Nghiên, ngay từ lúc bắt đầu, con đã quyết định cùng nàng sống cả đời! Xin mọi người tin tưởng, con sẽ luôn đối xử tốt với Nghiên Nghiên!"

Ánh mắt Cố Cảnh Thần kiên định mà thành khẩn, mới 22 tuổi nhưng lại nhìn có chút trầm ổn......

Bởi vì luôn luôn được Bạch phu nhân bảo vệ rất khá, cho nên trên mặt hắn vẫn còn mang theo ngây ngô.

Hạ Lạc Nghiên cùng Cố Cảnh Thần mười ngón tay đan vào nhau: "Ba mẹ, con rất muốn lưu lại đứa nhỏ này, hy vọng hai người có thể đồng ý."

Hạ phụ Hạ mẫu sắc mặt vẫn khó coi như cũ, Hạ mẫu còn nói không ra lời.

Còn Hạ phụ, tốt xấu cũng là một bác sĩ chủ nhiệm khoa Thần kinh nhưng cũng thực mau liền có chút bình phục cảm xúc.

"Chuyện này, ngươi nói với người nhà của ngươi chưa?" Hạ phụ nhìn Cố Cảnh Thần, hỏi.
Cố Cảnh Thần lắc đầu: "Tạm thời vẫn chưa nói, bởi vì là buổi sáng hôm nay con mới biết được...... Con hy vọng được đến chú dì đồng ý trước! Về phía mẹ con, con sẽ nói sau."

Hạ phụ thở dài một hơi: "Vậy như vậy đi, ngươi đi về nói với người nhà trước đi."

Phảng phất giống như mất đi sở hữu sức lực vậy, Hạ phụ nháy mắt như già đi vài tuổi.

Vô luận như thế nào ông cũng không nghĩ ra được rõ ràng con gái út mới là đứa thường xuyên đêm không về ngủ, thế mà chưa kết hôn đã có thai rồi lấy cớ đó để kết hôn là con gái lớn!

Từ Cảnh Niệm vẫn luôn ở một bên không nói gì, nâng tay lên nhìn thời gian một chút: "Không còn thời gian nữa, ngươi nên đi học đi."

Hắn hơi giương mắt nhìn Lăng Vu Đề, đột nhiên nói một câu như vậy.

"A, vậy đi thôi." Lăng Vu Đề đứng lên, nhìn Hạ Lạc Nghiên.
"Chỗ trường học, ta sẽ giúp ngươi xin nghỉ trước, còn......" Nhìn Cố Cảnh Thần liếc mắt một cái, còn nửa câu sau Lăng Vu Đề không có nói nữa.

Cùng Hạ phụ Hạ mẫu nói một tiếng, liền cùng với Từ Cảnh Niệm rời khỏi Hạ gia.

Về chuyện kết hôn của Cố Cảnh Thần cùng Hạ Lạc Nghiên, Lăng Vu Đề hoàn toàn không tính toán chen chân.

Nhưng không cần đoán cũng biết, muốn Bạch phu nhân bên kia đồng ý cho Hạ Lạc Nghiên đĩnh bụng vào cửa, phỏng chừng có chút khó khăn.

Đem đầu dựa vào trên vai Từ Cảnh Niệm, Lăng Vu Đề vẫn luôn muốn hỏi năm đó vì sao lúc Bạch phu nhân gả vào Bạch gia chỉ dẫn theo Cố Cảnh Thần mà không có mang theo Từ Cảnh Niệm?

Chính là lâu như vậy rồi, nàng trước sau tìm không thấy cơ hội thích hợp để hỏi!

Thời gian càng lâu, Lăng Vu Đề từ lúc mới biết là hiếu kỳ đơn thuần, biến thành thật cẩn thận không muốn đi đụng vào vấn đề này.
Bạch phu nhân mang theo Cố Cảnh Thần tái giá, vứt bỏ Từ Cảnh Niệm, vậy thì bố của Từ Cảnh Niệm cùng với những người thân khác của hắn ở đâu?

Từ Cảnh Niệm không nói, như vậy thuyết minh điều này ở trong lòng Từ Cảnh Niệm là một cái sẹo rất sâu!

"Chúng ta, cũng kết hôn đi." Đột nhiên, Từ Cảnh Niệm ngữ khí nhàn nhạt nói một câu.

Bất thình lình ' cầu hôn ' dọa Lăng Vu Đề nhảy dựng, nàng đứng dậy ngây ngốc nhìn Từ Cảnh Niệm.

Nàng không có trả lời, Từ Cảnh Niệm có chút không vui.

Khóe miệng hạ xuống, hắn nhìn Lăng Vu Đề: "Sao vậy, ngươi không muốn?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.