Công Lược Nam Phụ

Chương 586: Vương phi bị hưu (13)



"Tống tướng quân, sao...... sao ngươi lại ở chỗ này?"

Nhìn thấy dáng vẻ Lăng Vu Đề bị dọa đến kinh hãi, Tống Triều Niên đột nhiên có chút tự trách, hắn không nên đường đột lên tiếng như vậy dọa đến nàng.

Ừm ~ hẳn là trước đó nên tạo ra một chút động tĩnh làm nàng nghe được mới đúng!

"Ta......" Đối với vấn đề của Lăng Vu Đề, hắn phải trả lời làm sao đây?

Nói rằng lúc nãy hắn vừa mới ở bên kia vô tình nghe được cuộc đối thoại của Lăng Vu Đề cùng Chiêm Trì Nhai, sau đó thấy Lăng Vu Đề lại đây nên phản xạ có điều kiện trốn đi, thấy Lăng Vu Đề một người ngồi ở trên tảng đá bất động.

Lo lắng nàng sẽ làm việc ngốc...... Cho nên hắn mới xuất hiện?

Nếu hắn thật sự nói như vậy, Lăng Vu Đề có cảm thấy thực 'mất mặt ' không?

Do dự một chút, Tống Triều Niên luôn luôn chưa bao giờ nói dối, khó có được chủ động nói dối: "Vừa lúc đi ngang qua."


Lăng Vu Đề trên mặt một vẻ "À ~ thì ra là thế", trên thực tế trong lòng đã cười đến không chịu được!

Nàng dám khẳng định, nếu là ở trong quan trường hoặc là trên chiến trường, bảo Tống Triều Niên nói câu nói dối, hắn cũng sẽ không bao giờ chấp nhận.

Vừa nãy Tống Triều Niên lại nói ' vừa lúc đi ngang qua ', lúc nói năm chữ kia, toàn thân khí thế rõ ràng yếu đi, trong ánh mắt còn mang theo chút lập loè.

Lăng Vu Đề nén lại xúc động muốn cười vật ra đất , gật gật đầu, xem như đáp lại.

Tống Triều Niên ho khụ một tiếng, tầm mắt trong lúc nhất thời hơi xấu hổ nhìn Lăng Vu Đề.

"Ngươi còn chưa nói, ngươi ở chỗ này làm gì?" Tống Triều Niên hỏi lại câu hỏi mà ban nãy Lăng Vu Đề không có trả lời.

Có thể nhìn ra được, hắn là một người cố chấp.

Lăng Vu Đề lại về trên tảng đá ngồi xuống, hai tay chống cằm: "Chính là lại đây ngồi một chút mà thôi."


"Tống tướng quân, có thể bồi ta nói chuyện một chút không?"

Tống Triều Niên vừa định rời đi liền dừng một chút, hắn có chút do dự, nơi này tuy rằng là ban ngày ban mặt, nhưng...... Bọn họ là trai đơn gái chiếc.

Như vậy cũng không tốt lắm đi?

Chính là nghe giọng nói Lăng Vu Đề có chút không vui, bản thân là chiến hữu của Hướng Dương, hẳn là nên quan tâm muội muội của hắn ta một chút đi?

Cuối cùng......

Do dự một hồi lâu, Tống Triều Niên mới rốt cuộc ừ một tiếng: "Được."

Lăng Vu Đề ngửa đầu nhìn Tống Triều Niên, hắn vốn dĩ cao, hiện tại nàng ngồi ở trên tảng đá nhìn Tống Triều Niên đang đứng, nàng liền ngay cả ngũ quan của hắn đều nhìn không thấy.

Ánh nắng có chút chói mắt, Lăng Vu Đề nửa híp mắt: "Nghe nói Tống tướng quân năm đó cùng ca ca ta tòng quân,được phân đến cùng một cái quân doanh thậm chí là cùng một tiểu đội."


Không nghĩ tới Lăng Vu Đề sẽ đột nhiên nhắc tới Hướng Dương, thân thể Tống Triều Niên có chút cứng đờ.

Thấy Tống Triều Niên không đáp lời, Lăng Vu Đề đứng lên, trực tiếp đứng ở trên tảng đá.

Độ cao cục đá cộng với chiều cao của nàng nhưng thật ra có thể nhìn thẳng vào Tống Triều Niên.

"Tống tướng quân?" Lăng Vu Đề nghi hoặc nhìn Tống Triều Niên.

Tống Triều Niên tựa hồ lâm vào hồi ức, thẳng đến lúc Lăng Vu Đề duỗi tay véo mặt hắn một cái, hắn mới hồi phục tinh thần lại.

Xoa xoa gương mặt có chút đau, Tống Triều Niên khó hiểu trừng mắt nhìn Lăng Vu Đề.

Vốn dĩ cho rằng Lăng Vu Đề sẽ xin lỗi, không nghĩ tới nàng lại cười hắc hắc: "Trước kia lúc ca ca ta xuất thần, ta cũng sẽ làm như vậy, nhắc nhở hắn hoàn hồn!"

Được rồi...... Nhắc đến Hướng Dương, Tống Triều Niên liền héo.
Lăng Vu Đề cũng đã nhìn ra, Tống Triều Niên đối với Hướng Dương, là có chút hổ thẹn!

Hắn cảm thấy, bản thân nợ Hướng Dương?

Biểu hiện của Tống Triều Niên như vậy, làm Lăng Vu Đề càng thêm tò mò sự tình phát sinh ở biên cảnh 5 năm trước.

"Tống tướng quân ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta đâu!"

Tống Triều Niên thực dứt khoát gật đầu: "Đúng, chúng ta ở cùng một tiểu đội."

"Thư nhà của ca ta có nhắc tới Tống đại ca, chính là Tống tướng quân sao?"

Thư nhà? Tống Triều Niên không biết, hóa ra Hướng Dương còn từng nhắc về hắn với người nhà mình.

"Chắc vậy."

"Cho nên quan hệ của ngươi cùng ca ca ta cũng rất tốt đúng không? 5 năm trước ngươi cũng đi đến cho biên cảnh kia chứ? Ngươi có biết ca ca ta hắn...... là vì sao lại hi sinh không?"

Câu hỏi của Lăng Vu Đề liền mạch lưu loát, vẻ mặt của nàng trước mặt Tống Triều Niên lại sinh động biến hóa.
Lúc đầu thì hưng phấn cùng tràn ngập lòng hiếu kỳ, đến sau mắt lại rưng rưng, mang theo vẻ thương cảm đối với huynh trưởng.

Ánh mắt của nàng rõ ràng nói cho hắn, nàng muốn biết, cực kỳ muốn biết...... Ca ca nàng, vì lý do gì mà rời đi thế giới này!

Tống Triều Niên gắt gao nhấp môi, hắn tựa hồ đang do dự, hoặc là đang phân vân, không biết nên nói như thế nào.

Cái này trả lời sẽ có chút dài, thật sự là làm khó người ít nói như Tống Triều Niên.

Một bàn tay nhẹ nhàng kéo lấy vạt áo của hắn, tầm mắt của Tống Triều Niên dừng ở trên mặt chủ nhân bàn tay kia.

"Có thể nói cho ta biết không? Tống tướng quân......" Giọng nói của nàng không giống như thiếu nữ ngọt ngào nũng nịu, cũng không thành thục giống như thiếu phụ.

Thanh âm của nàng thực nhẹ, như là gió thổi qua bên tai hắn, vòng đến trong lòng hắn, làm ngứa ngáy lòng này......
Tống Triều Niên gật đầu: "Được, ta nói cho ngươi."

Thấy Tống Triều Niên há mồm địng nói, Lăng Vu Đề vội vàng ngăn trở: "Nơi này cũng không phải nơi nói chuyện phiếm. Không bằng như vậy, ngày mai vào giờ Mùi, hẹn ngươi phòng số 3 ở Lăng Giang Lâu."

Nếu người ta thời gian địa điểm đều đã định ra tới rồi, vậy hắn cũng chỉ có thể đồng ý.

Lại có thêm một cơ hội có thể cùng Tống Triều Niên gặp mặt ở chung, Lăng Vu Đề cực kỳ happy rời khỏi núi giả.

Trở lại sân khấu kịch, nàng mới phát hiện, Vưu Dịch Uyển đã điều chỉnh tốt cảm xúc mà ra tới đay, hơn nữa ngồi ở bên người thái tử phi cùng nàng ấy chuyện trò vui vẻ.

Lăng Vu Đề mỉm cười từ biệt, nói phải rời đi.

Vưu Dịch Uyển khách sáo giữ lại một phen, sau đó đưa ra chủ ý đưa Lăng Vu Đề đi ra ngoài.
Lăng Vu Đề cười cười, cũng không có cự tuyệt.

Từ sân khấu kịch đến cửa Vương phủ, Vưu Dịch Uyển đều tỏ vẻ bất động thanh sắc cùng nàng trò chuyện.

Vưu Dịch Uyển tự cho là bất động thanh sắc, lại không biết Lăng Vu Đề đang cố ý phối hợp với nàng ta.

"Đa tạ Vưu trắc phi thịnh tình khoản đãi, hôm nay Hướng Noãn không mời tự đến, làm Nguyên Vương gia cùng Vưu trắc phi tạo thành bối rối."

Đứng ở bên cạnh xe ngựa, Lăng Vu Đề không quá thiệt tình nói lời xin lỗi.

"Nào có, hoan nghênh Noãn Dương huyện chúa tới làm khách." Vưu Dịch Uyển cười tỏ vẻ rộng lượng, một vẻ thanh lệ động lòng người, xác thật cùng nữ tử ở đây khí chất không giống.

"Khó mà làm được, Nguyên Vương gia đã công đạo, về sau ta không được tới Nguyên vương phủ, lúc gặp Vưu trắc phi, càng phải cách xa xa!"
Lúc nói chuyện, Lăng Vu Đề nhìn liếc qua phía sau Vưu Dịch Uyển.

Chiêm Trì Nhai nghe nói Vưu Dịch Uyển tự mình tiễn Lăng Vu Đề về, cho nên khẩn trương chạy tới.

Vưu Dịch Uyển theo tầm mắt của Lăng Vu Đề mà quay đầu nhìn lại, vừa lúc liền nhìn đến Chiêm Trì Nhai.

"Ha hả ~" bên tai chuyển tới tiếng cười không rõ ý vị của Lăng Vu Đề. Lúc nàng ta quay đầu lại, Lăng Vu Đề đã lên xe ngựa.

Xe ngựa theo điều khiển của xa phu rời đi Nguyên vương phủ, Vưu Dịch Uyển liền vẫn cứ nhìn theo, không biết đang suy nghĩ cái gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.