Mấy ngày nay cô kêu Lãnh Vô đi lấy bữa ăn của Lăng phụ, đồ ăn của người có địa vị cao nhất không thấy đâu mà trong phủ không ai nói gì, hiển nhiên điều này là do Lăng phụ đã dặn dò.
Trong nội dung vở kịch có nói tới, Lăng phụ cùng nam chủ Khúc Mạc Nhiên là địch nhân của nhau. Bởi vì, Lăng phụ hoàn toàn là nhân vật phản diện nhất trong vở kịch này.
Ngoại trừ ám vệ an bài cho nàng ấy và Lăng Nghê Nhã thì các chỗ khác của Nhiếp chính vương phủ cũng có không ít ám vệ trông chừng.
Lăng Vu Đề sai Lãnh Vô đi lấy đồ ăn, tự nhiên không cần nói thì Lăng phụ cũng biết người lấy đồ ăn chính là cô.
Vừa hạ triều, Lăng phụ liền thay triều phục trực tiếp đi đến Ỷ Mộng các của Lăng Vu Đề.
"Đề Nhi, phụ thân tới thăm con, để phụ thân vào chứ?" - Lăng phụ đứng ngoài cửa phòng Lăng Vu Đề, ôn nhu nói.
Lăng Vu Đề dừng nói chuyện, nhìn Lãnh Vô: "Tiểu Lãnh, ngươi vào chỗ tối trước đi"
Lãnh Vô gật đầu, lách người liền trở vào chỗ tối.
Mấy ngày nay, cái nhìn của Lãnh Vô đối với chủ tử của mình thay đổi không ít. Tuy rằng tính tình chủ tử không quá tốt, động một chút là tức giận, rống to mà theo lời chủ tử là: như bà điên.
Thế nhưng chủ tử sẽ cho hắn ăn đồ ngon, sẽ nói cho hắn biết những chuyện hắn chưa biết. Tuy rằng có đôi khi chủ nhân sẽ dông dài. Thế nhưng chủ tử này, hắn nghĩ cũng không tệ lắm.
Lăng Vu Đề nhìn căn phòng đã vài ngày không để ai dọn dẹp, hài lòng gật đầu.
Mấy ngày nay thỉnh thoảng cô sẽ đập vài món đồ, ngoài trừ cái bình lưu ly trao đổi ngày đó, còn lại cô đều lấy ra đập.
Rõ ràng nghe được Lăng phụ gọi, cô cũng không trả lời, vẫn ngồi trên giường cúi đầu nhìn móng tay của mình.
Phía ngoài, nụ cười trên mặt Lăng phụ vẫn không tắt, giơ tay gõ của phòng Lăng Vu Đề: "Đề Nhi ngoan, mở cửa cho phụ thân được không? Chúng ta cùng nhau thương lượng được không?"
"Thực sự là sẽ thương lượng?" - Âm thanh Lăng Vu Đề hơi chần chờ.
Lăng phụ gật đầu: "Nữ nhi bảo bối của ta, tất nhiên là như vậy rồi!" - Chỉ cần ngoại trừ chuyện gả cho Khúc Mạc Nhiên. Lăng phụ bổ sung trong lòng.
Đợi một lúc, Lăng Vu Đề cũng ra mở cửa. Khuôn mặt tinh xảo, diễm lệ nhỏ nhắn lộ ra. "Tuyệt thực" vài ngày, mặt mày cô hồng hào, khí sắc chỉ thấy tốt hơn chứ không hề giảm. Lăng phụ nín cười, nhìn nữ nhi của mình: "Tuyệt thực mấy ngày rồi, có đói bụng không? Có muốn ăn sáng cùng phụ thân trước không?"
Lăng Vu Đề bĩu môi xoay người, cô đi vào bên trong phòng vừa nói: "Không ăn! Con tuyệt thực! Phụ thân muốn ăn thì tự đi ăn đi"
"Khụ-"
Lăng phụ thiếu chút nữa nhịn cười không được, nha đầu này, còn không biết là ông đã biết chuyện con bé sai Lãnh Vô đi lấy thức ăn, lại còn đang nói chuyện tuyệt thực ở đây!
"Ai nha, khó mà làm được! Tuyệt thực không được đâu, nếu như nữ nhi ngoan của phụ thân đói bụng thì phải làm sao! Như vậy đi, điểm tâm của Vân Tuệ lâu gần đây khá ngon, không biết phụ thân có vinh dự mời Lăng Vu Đề tiểu thư đi nếm thử không?"
Lăng phụ vịn vai Lăng Vu Đề cười nói. Lăng Vu Đề nuốt một ngụm nước bọt, rất muốn gật gật đầu: Có, có.
"Không, Con không đi" - Lăng Vu Đề nghiêng đầu, không đợi Lăng phụ nói xong, cô gỡ bàn tay đặt ở vai mình, xoay người đối mặt với Lăng phụ.
"Phụ thân biết vì sao con tuyệt thực! Chỉ cần phụ thân đáp ứng con, con sẽ nghe lời mà!"
Lăng phụ đã biết Lăng Vu Đề muốn nói gì, ông đã sớm chuẩn bị rồi: "Được rồi, chỉ cần chuyện phụ thân làm được, phụ thân nhất định sẽ đáp ứng"
"Thật sao? Phụ thân thực sự đáp ứng con?" - Lăng Vu Đề ôm cánh tay Lăng phụ, vẻ mặt mừng rỡ.
Lăng phụ gật đầu.
"Con muốn vào cung, con muốn làm hoàng hậu của Khúc Mạc Nhiên ca ca" - Ánh mắt Lăng Vu Đề trong suốt, tựa hồ như khi nhắc đến Khúc Mạc Nhiên thì trong lòng cô chỉ toàn là hình ảnh của Khúc Mạc Nhiên mà thôi.
Lăng phụ có chút khó chịu, nữ nhi mình nếu như thích người khác thì cái gì ông cũng không tiếc mà để nữ nhi mình toại nguyện. Thế mà nữ nhi mình lại thích Khúc Mạc Nhiên.
Lăng phụ lộ vẻ khó chịu: "Đề Nhi, nếu con muốn tiến cung thì cũng phải chờ hai năm sau lúc tuyển tú mới được! Nhưng mà lúc đó con đã mười bảy tuổi rồi, đã thành gái lỡ thì rồi"
Lăng Vu Đề nhíu mày, gương mặt tỏ vẻ không vui: "Tại sao phải chờ hai năm lận? Hiện tại cũng có thể mà! Phụ thân chính là Nhiếp chính vương! Chỉ cần người nói với Khúc Mạc Nhiên ca ca thì chắc chắn ca sẽ cưới con!"
"Con đó! Con luôn ở sau hậu viện thì làm sao biết được chuyện bên ngoài. Hiện tại hoàng thượng đã có thể độc lập, không cần phụ thân giúp đỡ! Phụ thân rất nhanh thì sẽ chỉ còn là một Nhiếp chính vương trên danh nghĩa. Hoàng thượng sẽ không còn nghe lời phụ thân nữa" - Lăng phụ xoa trán Lăng Vu Đề thành khẩn giải thích.
Lăng Vu Đề đầu tiên là lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó là có chút chần chờ: "Con còn có khả năng làm hoàng hậu của Khúc Mạc Nhiên ca ca không?"
"Sợ là không được, hai năm sau nếu Đề Nhi vẫn không thay đổi chủ ý, thì phụ thẫn sẽ tìm cách cho con tiến cung, được không?"
Lăng Vu Đề gật đầu, tuy rằng vẫn còn bĩu môi, nhưng cũng coi như là chịu để Lăng phụ dỗ. Cùng Lăng phụ ăn sáng, Lăng phụ thật sự mang Lăng Vu Đề đi Vân Tuệ lâu ăn.
Thế giới này đối với nữ tử khuê các cũng không phải quá nghiêm khắc, chỉ cần lúc ra khỏi cửa dùng khăn che mặt là có thể đi. Lúc ra khỏi Vân Tuệ lâu, Lăng Vu Đề còn gói một gói bánh chờ khi trở về cho Lãnh Vô ăn.
Lăng Vu Đề cùng Lăng phụ ngồi xe ngựa, vừa về đến Nhiếp chính vương phủ lại gặp phải một tên nam phụ, là Nam Cung Dương, đến tìm Lăng Nghê Nhã. Nam Cung Dương là nhi tử của Hộ quốc tướng quân đương triều, bản thân cũng coi như là một võ tướng dũng mãnh. Lòng trung thành của Nam Cung Dương cũng có thể so sánh với Lãnh Vô.
Bất quá, Lăng Vu Đề cảm thấy may mắn là đối tượng cô phải công lược là Lãnh Vô chứ không phải Nam Cung Dương này. Cũng không phải Nam Cung Dương không tốt, thật ra Nam Cung Dương là người có thể so sánh với nam chủ trên các phương diện nhưng hắn chỉ thua ở địa vị cũng như đã được định trước là nam phụ, nữ chủ sẽ không yêu hắn.
Lăng Vu Đề nhìn thấy, hắn chắc là một nam phụ si tình. Nhưng mà cô tương đối thích cái tên ám vệ ngây ngô kia hơn.
Nam Cung Dương tuấn lãng, có thể xưng là đệ nhất mỹ nam kinh thành, không ít khuê nữ đều có hy vọng gả cho vị thiếu tướng quân này. Đáng tiếc, Nam Cung Dương chính là không để vào mắt.
Aya: Các bạn có xem phim Mỹ Ly Cách Cách không, nếu có thì cảm thấy thế nào *hờ hờ*