Hắn không trách Lãnh Kiều An thất thân với người khác. Hắn chỉ đổ thừa mình không bảo vệ tốt cô.
Hắn sớm ra điều tra Hoàng Phủ Dục tên hỗn đản kia, nhưng cô không nói, hắn cũng không nói toạc.
Hắn hiện tại ra tay với Hoàng Phủ Dục, chỉ là ghét bỏ hắn chiếm dụng thời gian của Kiều An......
Với hắn mà nói, hôn lễ của hai người mới là quan trọng nhất.
Hắn có thiên hạ, nhưng với hắn, chuyện quan trọng nhất, chính là có được Kiều An......
Kiều An nhìn hắn thật sâu, cảm thấy tim mình đập rất nhanh.
Không, không, người nam nhân này là thuộc về Lãnh Kiều An, cô chỉ là nhiệm vụ giả.
Cô rũ mắt, lúc nâng lên, ánh mắt đã thanh minh, "Tuyệt ca ca, anh nói đúng."?
Không nghĩ tới, lời bình đạm cô nói, dừng bên tai Hoàng Phủ Dục, lại như sấm mùa xuân nổ vang.
Hắn không dám tin tưởng, Lãnh Kiều An phản bội hắn!
Bọn họ nói tốt, muốn cùng nhau giết Mộ Dung Tuyệt mà?
Hắn tự biết mình khó giữ mạng sống, giờ này khắc này, tất cả oán giận, đều hóa thành mắng, "Lãnh Kiều An cô là tiện nhân! Cô thế mà không giúp tôi! Cô đã quên thời điểm cô ở dưới thân tôi kêu đến vui vê? Cô đã quên cô từng có con với tôi sao?"
Hắn dùng hết sức chửi bậy.
Hắn chết không tử tế, Lãnh Kiều An đừng nghĩ toàn thân mà lui!
Ai biết sắc mặt Mộ Dung Tuyệt bất biến, vẫn như cũ ôn nhu mà vuốt ve mặt Kiều An.
"Cho hắn thêm đồ ăn!"
"Thêm đồ ăn" từ này mang theo lạnh lẽo làm người run rẩy.
Kiều An nhìn Hoàng Phủ Dục lúc này vẫn như cũ vô lực mà kêu gào, cảm tưởng lớn nhất chính là một nam nhân như vậy, trong nguyên tác sao lại miêu tả thành nam chính anh tuấn tiêu sái nhiều gái theo.
Không nghĩ tới, lúc cô mắt lạnh nhìn Hoàng Phủ Dục, Hoàng Phủ Dục cũng nhìn cô, trong lòng ghen ghét đến phát cuồng.
Nếu hắn cùng Lãnh Kiều An thông đồng là sai lầm thật lớn, vì cái gì chỉ có Hoàng Phủ Dục hắn một người trả giá thật lớn? Mà Lãnh Kiều An lại nhẹ nhàng lui thân, Mộ Dung Tuyệt không trách cô chút nào sao?
"Nữ nhân không phải thứ tốt gì...... Nữ nhân đều gạt người......"
Kiều An vốn định rời đi cùng Mộ Dung Tuyệt, lại nghe hắn lẩm bẩm.
Cô nhíu mày, không nhịn được nói, "Tạ Tĩnh Hoan đối với cậu thiệt tình, cậu lại giết cô ấy!"
Tuy cô cảm thấy Tạ Tĩnh Hoan nguyên nữ chủ này cùng Hoàng Phủ Dục là điển hình "Tra nam tiện nữ" kết hợp. Cô (TTH) yêu Hoàng Phủ Dục yêu tới không cần cha mẹ, không cần thân nhân, không cần học, không cần tôn nghiêm...... Cuối cùng Hoàng Phủ Dục có thể thành sự! Cô thiệt tình không thể phủ nhận.
Nhưng mà, Hoàng Phủ Dục rất lâu mới phản ứng lại Tạ Tĩnh Hoan là ai.
"A...... Còn không phải vì tiền, quyền...... Lúc tôi hai bàn tay trắng, đều chạy......"
Lời hắn nói làm người lạnh lẽo không rét mà run.
Nhưng ngẫm lại thái độ Chu Bội Bội cùng nhiều nữ nhân ở lúc hắn nghèo túng, hắn nói vậy cũng có đạo lý.
Chỉ có thể nói, ngươi là ai, muốn gặp ai.
Có lẽ, dựa theo quỹ đạo nguyên tác, Tạ Tĩnh Hoan vì hắn chắn đao, tâm ích kỷ của hắn, cũng sẽ có một tia cảm động...... Chính là vẫn không thay đổi được bản tính của hắn, Tạ Tĩnh Hoan vẫn chết.
Cho nên, Hoàng Phủ Dục là tự làm tự chịu.
Mà Mộ Dung Tuyệt sớm đã không chịu nổi tầm mắt Kiều An rơi trên người Hoàng Phủ Dục, hắn lôi kéo Kiều An rời đi, trước khi rời đi, còn không quên bổ sung một câu không nặng không nhẹ với phó quan Tần, "Chiêu đãi hắn thật tốt, đừng để hắn chết!"