Kiều An quay đầu dùng ánh mắt nhìn Trương Hạo như kẻ ngu.
Đúng vậy, nữ chủ Nhược Vũ San trừ bỏ nguyên chủ Vương Kiều An ngốc nghếch là bạn thân, kỳ thật không có thiện cảm của bao nhiêu người cùng giới. Đại bộ phận nữ sinh đều không thích cô, trừ bỏ số ít xem mặt mũi Tần gia, a dua nịnh hót.
Nhưng, duyên khác phái của cô lại rất tốt.
Mà Trương Hạo, đến nam phụ pháo hôi cũng chẳng được.
Nhưng không ngại cậu ta hiện tại nhảy ra, làm một hộ hoa sứ giả bảo hộ nữ thần cậu ta âu yếm.
Kiều An im lặng không nói.
Nhìn Kiều An trầm mặc, Trương Hạo còn lải nhải, "Vương Kiều An, làm người thiện lương một chút. Cô xem Nhược Vũ San đều khóc, chẳng lẽ cô không thấy mình làm sai sao?"
"Vương Kiều An, cô xem, Nhược Vũ San khóc lợi hại hơn, cô không áy náy sao?"
"Cô cho rằng cô học tiếng Anh được sao, có thể biến thành học bá sao? Tôi nói, đều vô dụng......"
Trương Hạo không ngừng giáo huấn Kiều An, mà rất nhiều đồng học nhìn thấy một màn này, đều dừng học.
Mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn ba người.
Kiều An ngồi ghế trên giơ sách giáo khoa tiếng Anh, Trương Hạo ngồi phía trước, quay đầu giáo huấn Kiều An. Mà Nhược Vũ San, lại khóc sướt mướt đứng bên chỗ Kiều An ngồi, một bộ cô không đi cô ta sẽ ở đây.
Kiều An thở dài, bỗng nhiên lớn tiếng kêu lên, "Lão sư!"
Trương Hạo vừa nghe lời này hoảng sợ. Ngay sau đó, lại thẹn quá thành giận, "Vương Kiều An cô đừng tưởng rằng như vậy có thể dọa tôi!"
Nhược Vũ San ngẩng đầu nhìn cửa liếc mắt một cái, lập tức biết, Kiều An nói là thật.
Sắc mặt cô ta càng thêm trắng bệch, cả người lung lay sắp đổ.
"Lão sư, Trương Hạo cùng em nói chuyện, ảnh hưởng em tự học!" Kiều An không lưu tình chút nào, bắt đầu báo, "Cậu ta còn nói em học tiếng Anh vô dụng, dù sao cũng không thành học bá!"
"Phải không? Trương Hạo?"
Người tới là giáo viên tiếng Anh.
Hắn đương nhiên thích học sinh lúc tự học học tiếng Anh. Mà Trương Hạo loại hành vi quấy rầy đồng học học, thật quá ác liệt!
Lại còn đả kích sự tích cực học của đồng học, loại tâm tư này, ác độc!
Hắn vốn dĩ nghiêm túc, ria mép thổi bay, đôi mắt giống như chuông đồng, "Trương Hạo, em có gì muốn nói! Mau cùng tôi tới văn phòng!"
Trương Hạo oán hận nhìn Kiều An một cái, cũng chỉ có thể xám xịt đi theo lão sư đi văn phòng......
Từ đầu đến cuối, lão sư đều không thấy Nhược Vũ San đứng bên Kiều An.
Dựa theo kỷ luật lớp tự học, các bạn học không thể tùy ý đi lại.
Nếu lúc này đồng học khác đứng bên bàn học bất luận kẻ nào, đều sẽ bị lão sư răn dạy giáo dục, nhưng, lúc này, người này là Nhược Vũ San, lão sư liền làm bộ không thấy được.
Trong nguyên tác Vương Kiều An có chút thiên chân, xem đây là lão sư sủng ái nịnh bợ Nhược Vũ San, mà Kiều An lại thấy được giáo viên tiếng Anh đối Nhược Vũ San chán ghét.
Đối một học sinh trừng phạt lớn nhất, chính là bỏ qua.
Thầy, truyền đạo thụ nghiệp cũng giải thích nghi hoặc.
Nếu các lão sư làm bộ không nhìn bạn, bạn làm gì, cũng làm bộ không thấy được, vậy có nghĩa, bọn họ không xem bạn là học sinh của mình, bọn họ cũng không nghĩ làm lão sư của bạn.
Suy nghĩ một chút liền biết, trung học Nhất Trung là trung học trăm năm trọng điểm, các lão sư ngày thường cũng được tôn trọng. Mà Tần Luyên vì che chở em gái mình âu yếm, ở trong trường học lấy quyền áp người, ai dám quát lớn Nhược Vũ San một câu, liền khả năng gặp nguy cơ. Các lão sư sao có thể thích học sinh như vậy đâu?