Cô ta hy vọng Kiều An đồng tình, an ủi, càng hy vọng cô hâm mộ!
Phải biết rằng, Nhược Vũ San có một anh trai anh tuấn, tôn quý, khí phách, còn là người sủng nịnh em gái khống, tuy dục khống chế mạnh chút, bản thân cũng sẽ có nhiều người hâm mộ!
Không nghĩ tới, Kiều An cư nhiên bôi nhọ anh là "Biến thái"!
Này sao có thể nhịn?
Kiều An mỉm cười, nhưng vẫn học bộ dáng ngày thường của Nhược Vũ San trừng mắt vô tội nhìn cô ta, "Vũ San, tớ nói có vấn đề gì sao?"
" Đây không phải là điều cậu nói à? Anh trai cậu có dục vọng khống chế cậu rất mạnh? Tớ nói này Vũ San, cậu nên chú ý tin tức mới trên bản tin xã hôi chứ, cái gì anh trai d*m loạn em gái, cái gì khuynh hướng S-M, đều từng phát sinh. Vũ San, tớ cảm thấy cậu gặp nguy hiểm á!"
Ở trong miệng Kiều An, Tần Luyên không chỉ biến thái, còn là tên cặn bã.
Làm cho Nhược Vũ San đang biến tướng khoe anh trai cường đại bao nhiêu lại yêu thương mình bấy nhiều, sao mà chịu nổi?
"Tôi không cần tôi không cần!" Nhược Vũ San khó thở, che tai, dậm chân chạy ra.
Nhìn nữ chủ thế mà bại lui chạy tán loạn, Kiều An bĩu môi: Sức chiến đấu cũng quá yếu đi.
Cô yên lặng mà đi ăn cơm, chờ cô về phòng học, Trương Hạo mặt đen ngăn cản đường của cô.
"Cô làm Vũ San khóc? Cô có biết, giờ cô ấy còn khóc?"
Ở trong lòng cậu ta, Kiều An thật sự thật quá đáng. Tâm tư ác độc, tội ác tày trời.
Quả nhiên, giờ này khắc này, Nhược Vũ San ghé trên bàn, khóc đến bả vai run lên.
Ở trước mặt cô ta, còn có một người mặc tây trang lộ vẻ khó khăn.
"Tiểu thư, ngài thương tâm, cũng cần ăn cơm. Ngài không ăn cơm, thiếu gia sẽ nghĩ đồ ăn của Vân Hải Các không ăn được, hay là cơm tôi mang đến không ngon, chúng tôi đều xui xẻo!"
Nhưng, dù người đó thấp hèn khẩn cầu, cũng không thể làm gì.
Tình cảnh này, những nam sinh chính nghĩa lại không cảm thấy Nhược Vũ San khó xử nam tây trang và đầu bếp Vân Hải Các, ngược lại cảm thấy Kiều An mới là đầu sỏ gây tội.
Miệng lưỡi nói chuyện càng thêm khó nghe.
"Nhìn đi, Vương Kiều An làm người? Đều vì cô ta, Nhược Vũ San mới khóc lợi hại như vậy! Còn hại Nhược Vũ San ăn không ngon, vị đại thúc Vân Hải Các đều chịu liên lụy!"
"Còn không phải. Nhược Vũ San tâm địa thiện lương, rõ ràng là đại tiểu thư Tần gia, còn hạ mình cùng Vương Kiều An chơi. Vương Kiều An cho rằng mình là ai đâu!"
"Hắc hắc, chỉ cô ta? Lớn lên như vậy, dáng người thường thường, thế mà cho rằng mình đẹp lắm! Vũ San cũng dám khi dễ, không giáo huấn cô ta một chút là không được!"
Nhược Vũ San ghé trên bàn, khóc càng thảm hại hơn.
Kiều An bị một đám nam sinh vây quanh, thoạt nhìn, cô đúng là làm nhiều người tức giận.
Lúc này, Chu Ngọc vội vàng kéo Kiều An, kéo cô đến một bên, sắc mặt khó coi, "Kiều An, cậu làm cái gì? Nhược Vũ San sao khóc cực kỳ bi thảm, như chết cha chết mẹ?"
Kiều An không khỏi cười khúc khích, hình dung thật đúng.
Chu Ngọc lại hạ giọng nói, "Nếu là người khác, hiện tại tớ liền đi tìm lão sư. Nhưng cậu cũng biết, các lão sư căn bản không dám quản Nhược Vũ San, tìm cũng vô dụng. Nếu sự tình nháo lớn, thế lực Tần gia cũng sẽ làm cậu xui xẻo...... Nếu không, cậu nói xin lỗi?"?
Lấy tình tính nóng nảy của Chu Ngọc, có thể nói ra lời như vậy, có thể thấy cô ấy thiệt tình với cô.
Kiều An lại cười cười, đi tới trước mặt Nhược Vũ San.