Công Lược Nam Thần Vũ Trụ

Chương 126: Anh trai bá đạo, buông em ra (8)



Editor: Tranh Nhược

Chương 126

"Vũ San, tớ không hiểu, tớ làm sai cái gì, làm cậu thương tâm như thế!" Kiều An biểu lộ đau khổ, "Cậu nói tâm tình cậu không tốt, cho nên, tớ cơm cũng không kịp ăn, cùng cậu lên sân thượng nghe cậu nói chuyện. Cậu nói cậu phiền não về gia đình, tớ cũng đưa ra kiến nghị. Nếu cảm thấy kiến nghị không tốt, cậu có thể không làm, cậu vì cái gì khóc thành như vậy?"

Vốn trong lòng Nhược Vũ San nghĩ, lần này Vương Kiều An thật sự thật quá đáng, cô ta nhất định phải làm cô nhận thức mình sai lầm.

Nhưng Vương Kiều An sao dám? Cô cũng dám? Cô thế mà không thấy mình sai lầm? Hiện tại trước mặt cô ta giả vô tội?

Không nghĩ tới, Kiều An là gậy ông đập lưng ông.

Nhược Vũ San thích nhất giả vô tội, cô cũng dùng vô tội dỗi lại.

Kiều An vừa nói, rất nhiều nữ sinh phụ họa.

"Đúng vậy, Kiều An rốt cuộc làm cái gì?"

Chu Ngọc càng lớn tiếng nói, "Đúng vậy, Nhược Vũ San, cậu khóc thương tâm, nhưng cậu nên nói rõ ràng, Kiều An rốt cuộc làm gì cậu?"

Nhược Vũ San muốn nói, nhưng cô ta cũng không biết nên nói gì?

Chẳng lẽ muốn cô ta nói cho toàn thế giới, Kiều An nói anh Tần Luyên của cô ta là biến thái nhân tra sao?

Nhược Vũ San kinh ngạc phát hiện, cô ta không có lời gì để nói.

Cô ta không thể hướng toàn thế giới lên án Kiều An không đúng, cũng không thể nói ra nguyên nhân mình khóc thút thít!

Cô ta chỉ có thể vùi đầu tiếp tục khóc thút thít.

Lúc Chu Ngọc hỏi cô ta lần nữa, "Kiều An rốt cuộc làm sao gì", Nhược Vũ San chỉ có thể không nói một lời!

Dần dà, những nam sinh ái mộ nữ thần, đều cảm giác ngán.

Chỉ có người đàn ông mặc tây trang, vì Tần Luyên cho hắn tiền lương, cẩn trọng mà trừng mắt nhìn Kiều An, bộ dạng Kiều An khi dễ tiểu thư nhà hắn.

Người thủ hộ nữ thần cảm thấy Nhược Vũ San đáng thương, nhưng cô ta vẫn luôn không nói nguyên nhân, chỉ khóc thút thít, cuối cùng cũng nhàm chán mà thối lui.

Nhược Vũ San lại khóc, bất quá là tiếng sấm to hạt mưa nhỏ.

Chu Ngọc cùng mấy người vây quanh Kiều An đi xa.

Có thể nói, vật họp theo loài, người phân theo nhóm.

Bạn của Chu Ngọc cùng Lý Huyên, trên cơ bản đều xem Nhược Vũ San không vừa mắt.

Trước kia, Vương Kiều An là người hầu nhỏ của Nhược Vũ San, vô điều kiện giữ gìn Nhược Vũ San, cho nên các cô cũng không thích Vương Kiều An.

Nhưng hôm nay, các cô tận mắt nhìn thấy kết cục của Nhược Vũ San, tay xé Kiều An thất bại, ở trong lòng các cô, Kiều An lập tức trở thành người một nhà.

"Thật không nghĩ tới, Vương Kiều An hôm nay dỗi Nhược Vũ San nói không ra lời!"

"Ha ha ha, quả nhiên hiểu mình nhất, vẫn là bạn đã từng thân mật nhất a ha ha ha!"

"Nói, hai người các cậu rốt cuộc như nào đấy? Vương Kiều An, tớ nhớ rõ trước kia cậu cùng Nhược Vũ San tốt như một......"

Mấy nữ sinh, vây quanh Kiều An, dùng ánh mắt tò mò đánh giá Kiều An, chờ đợi đáp án của cô.

Kiều An biết, câu hỏi này, có ý nghĩa cô có thể thuận lợi chen vào giữa họ không.

Đối với cô mà nói, kẻ thù của kẻ thù, chính là bằng hữu.

Nhóm người này chán ghét Nhược Vũ San, là bằng hữu cần kết giao!

Kiều An hơi hơi lộ ra một nụ cười thần bí khó lường, trong mắt có tang thương không thuộc về mình.

"Đường dài biết sức ngựa, lâu ngày gặp lòng người! Trước kia trẻ người non dạ, là người hay chó không phân được!"

Nụ cười bình tĩnh, ẩn sâu công cùng danh.

- -----

16h16 13/1/2020

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.