"Chẳng qua lúc trước nghe một ít tin thất thiệt về cậu." Sở Vân Phàm nhíu mày, "Lúc trước cậu thích Giang Hà hả?"
Giang Hà? Kiều An tìm ký ức, không có chút thông tin gì về người này. Trong nguyên tác cũng vậy, không có bóng dáng của người này.
Không đợi Kiều An trả lời, Sở Vân Phàm liền lắc đầu, "Giang Hà nói cậu nhân phẩm không tốt. Cậu ta theo đuổi bạn thân của cậu, cậu vì thích cậu ta mà phá hỏng. Lúc học sơ trung, Giang Hà là bạn cùng phòng của tôi. Cậu ta ở ký túc xá thường nói đến cậu. Nhưng hôm nay gặp mới biết, cậu không phải người như vậy!"
Ánh mắt Sở Vân Phàm nhu hòa. Mà Kiều An rốt cuộc tìm được thân ảnh Giang Hà trong ký ức của nguyên chủ.
Hóa ra tên anh ta là Giang Hà?
Sắc mặt cô có chút khó coi, "Thế mà tôi lại lần nữa cõng nồi của Nhược Vũ San."
Sở Vân Phàm tò mò, "Đây là có chuyện gì?"
"Lúc sơ nhị, Nhược Vũ San chuyển tới Lập Hoa, rất nhanh trở thành bạn thân của tôi. Bởi vì cô ấy xinh đẹp, cho nên rất nhiều nam sinh theo đuổi. Bạn cùng phòng họ Giang kia của cậu, cũng là một trong số những người theo đuổi Nhược Vũ San, hẳn không theo đuổi được đi. Cơ mà cậu ta không theo đuổi được Nhược Vũ San, cũng tính lên đầu tôi?"
Huống chi, nguyên chủ Vương Kiều An sao có thể thích Giang Hà nam sinh đáng khinh như vậy? Cô thích, rõ ràng là Sở Vân Phàm được không!
Bất quá, hiện tại nghĩ, Giang Hà tự mình đa tình cũng hợp lý.
Trong số những người theo đuổi Nhược Vũ san, Giang Hà cũng xem như si tình lại đặc biệt chủ động, mỗi ngày tan học đều chạy lại.
Vì thoát khỏi phiền toái, Nhược Vũ San từng nói đùa, muốn giới thiệu Giang Hà cho nguyên chủ.
Nguyên chủ đương nhiên không đồng ý. Nhưng ai biết Nhược Vũ San cùng nam sinh nói gì. Khó trách anh ta từng chạy đến trước mặt nguyên chủ, vênh váo tự đắc nói "Tôi sẽ không coi trọng cậu"!
Kiều An ngẫm lại, khẳng định là Nhược Vũ San cự tuyệt nam sinh, hơn nữa còn dùng nguyên chủ làm tấm mộc. Nói không chừng thâm tình chân thành mà nói gì đó "Chúng ta không có khả năng ở bên nhau, bởi vì bạn thân tốt nhất của tôi thích cậu".
Này quả thực khen ngược, nam sinh luyến tiếc nữ thần, lại làm nguyên chủ gánh nồi!
Đối mặt Sở Vân Phàm, Kiều An không chút do dự nói phỏng đoán của mình.
Sở Vân Phàm nghe xong, im lặng.
Anh là học bá đơn thuần, sao có thể hiểu được nữ sinh giết người không thấy máu như thế nào?
Bất quá, anh thấy hổ thẹn, bởi anh từng vì lời đồn đãi vớ vẩn, mà đối với Kiều An không thích.
Mà Kiều An lại nghĩ, trong nguyên tác, có phải cũng bởi vì hành động của Nhược Vũ San, Sở Vân Phàm mới cùng nguyên chủ không có giao thoa gì?
Nếu như vậy, thật quá đáng tiếc.
Từ chuyện Sở Vân Phàm có thể nhớ rõ nguyên chủ lúc học tiểu học, sơ trung, cao trung là bạn cùng trường, thậm chí nhớ rõ khi còn nhỏ nhà hai người bọn họ cách nhau một con phố, giữa hai người họ, không phải không có khả năng.
Nhưng, mầm mống hảo cảm, lại bởi vì Nhược Vũ San mà bị bóp chết khi mới nảy mầm.
Buồn cười nhất chính là, trong nguyên tác, nguyên chủ chúc phúc hai người bọn họ. Lại ở sau khi Tần Luyên làm hại Sở Vân Phàm mất đi một bàn tay, cô mới sinh ra oán hận.
Có lẽ, vận mệnh vốn dĩ khó lường. Chỉ một chút có thể thay đổi hướng đi vận mệnh.
Tựa như giờ phút này, trong lòng Sở Vân Phàm đối Nhược Vũ San tràn ngập chán ghét, chỉ bởi vì nhất thời, vẫn chưa đánh giá.