Nếu Kiều An biết ý tưởng của bọn họ, khẳng định sẽ cảm thấy cạn lời.
Vì cái gì cắm cọc nhân sinh của Vân Linh với cô là một chứ?
Trước khi Vân Linh trọng sinh là linh thánh mà nàng cho rằng Đế Tôn nhiều nhất chỉ là linh vương, nàng đương nhiên chướng mắt Đế Tôn cũng lười bái sư. Ngược lại học viện Chân Nguyên càng tự do, càng có lợi cho nàng trưởng thành.
Chẳng qua, những người này nhàn ngôn toái ngữ đối Kiều An cũng không ảnh hưởng một chút nào.
Chỉ là, những lời này đối Vân Trung cùng Dương thị lại sinh ra ảnh hưởng lớn lao.
Tâm tính bọn họ không kiên cường cũng yếu đuối tự ti.
Nghe được những lời này, thiếu chút nữa xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Chỉ là, đối nữ nhi cường thế, bọn họ cũng bất lực.
Chỉ có thể đau khổ cầu xin cô không cần đi.
Khi bọn họ dùng thân phận cha mẹ đau khổ cầu xin, Kiều An một phương diện cảm thấy bất đắc dĩ, về phương diện khác cũng thấy cạn lời.
"Kiều nha đầu, con đừng đi tìm Đế Tôn, con đừng đi. Con đi học viện Chân Nguyên đi, nương thay con hỏi thăm qua, lúc này, toàn bộ tiểu bối Vân gia ai có thiên phú tu luyện đều sẽ đi. Không chỉ có đại tiểu thư đi, Vân Diệu Khả, Vân Diệu Thiến, còn có Vân Kiều, Vân Thạch mấy đứa kia đều sẽ đi! Trong tộc giúp các con ra tiền, các con vài người cùng đi học viện Chân Nguyên cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau, đại tiểu thư mang các con, khẳng định sẽ không có hại!"
"Nương, sao có thể xác định, về sau con sẽ không bằng Vân Linh chứ? Nói không chừng, con bái Đế Tôn làm sư thành công, về sau còn mạnh hơn Vân Linh!"
Kiều An nói chưa dứt lời ngoài cửa truyền đến một tiếng cười khẽ.
Kiều An vừa quay đầu lại, liền thấy Vân Linh một thân hồng y, lười nhác đứng nơi đó, thần sắc không rõ.
Mà bên cạnh nàng là Vân Trung.
Nguyên lai Vân Trung lo lắng Dương thị không thuyết phục được nữ nhi, còn cố ý chạy tới đại phòng, mời đại tiểu thư Vân Linh.
Mà Vân Linh dưới sự khẩn cầu của ông cũng đồng ý.
"Vân Kiều An, làm đường tỷ......" Vân Linh thấy mình là người có ân báo ân, có thù báo thù, rốt cuộc Vân Kiều An ở lúc Vân Linh nghèo túng nhất, người duy nhất động thân mà ra, nàng cảm thấy mình có thể cố ý lại đây khuyên một tiếng, đã tận tình tận nghĩa.
"Tôi thật sự cần khuyên cô, tu luyện muốn làm đến nơi đến chốn. Nằm mơ không được. Vân Kiều An, Đế Tôn là bạn quốc sư Hắc Viêm mà quốc sư Hắc Viêm không chỉ có là cao thủ đệ nhất Đông Việt quốc chúng ta còn là cao thủ toàn bộ đại lục Tiềm Long. Cao thủ tự nhiên có tính tình, sẽ không tùy tùy tiện tiện thu đồ đệ."
Vân Linh nói tuy không dễ nghe nhưng xác thật nói thật.
Nhưng dù thật thì sao nào?
Kiều An cô đi bái sư, không có thương tổn bất luận kẻ nào, không có tổn hại toàn bộ Vân gia, cô muốn đi nơi nào bái sư là tự do của cô. Dựa vào cái gì Vân Linh đã thế, người toàn bộ Vân gia cũng thế, đều châm chọc mỉa mai cô?
Dù trong lòng người ta cười nhạo, Kiều An đều thấy về tình cảm có thể tha thứ.
Nhưng nào có ai giống Vân Linh loại này, đến nhà cô giáo huấn cô, xin miễn cho cô kẻ bất tài này không tiếp.
Vân Linh nhìn trên mặt Kiều An không cho là đúng, không khỏi nhíu mày, "Cô đừng cho tôi có nhiều thời giờ tới khuyên cô. Là cha cô cố ý mời tôi lại đây khuyên cô, tôi mới đến. Vân Kiều An, tôi đây là vì tốt cho cô. Thiên tư Vân Diệu Khả còn hơn cô, hiện tại đã là linh sĩ cấp 3 nhưng nàng cũng vẫn thành thật kiên định chuẩn bị đi học viện Chân Nguyên. Trên thực tế, lấy tư chất hai người, có thể đi vào học viện Chân Nguyên cũng thực miễn cưỡng......"
——————
11h03 6/4/2020
Lời editor: Tui vừa học tiết chủ nhiệm xong. Nhọc lòng quá!!🥺