Trước lúc hoàn toàn đả động tâm hắn, ở trong lòng Hoàng Phủ Dục, Tạ Tĩnh Hoan chỉ là một trong số đông đảo nữ nhân của hắn mà thôi.
Chờ Kiều An trở về, Hoàng Phủ Dục đã đi rồi.
Tạ Tĩnh Hoan bị xé nát sườn xám, đứng đều không vững.
Một khuôn mặt đẹp sau khi làm, có chút hồng hào.
Trong miệng cô tuy nói Hoàng Phủ Dục không tốt, chính là biểu tình trên mặt, lại bán đứng hết thảy.
"Tiểu An, hắn nói, bảo tớ ở lại. Ở nơi này."
Kiều An cũng không hỏi Tạ Tĩnh Hoan có nguyện ý hay không, cô khẳng định nguyện ý.
Tuy rằng, đối với Kiều An, cô cũng không rõ, Hoàng Phủ Dục tra nam như vậy mị lực ở nơi nào......
Ở phủ Hoàng Phủ một tháng, Kiều An cũng không tìm được thân phận mình có quan hệ gì.
Nhưng, bước ngoặt tới so trong tưởng tượng cô nhanh hơn rất nhiều.
Vị hôn thê Chu Bội Bội của Hoàng Phủ Dục đến phủ Hoàng Phủ, việc đầu tiên, chính là tìm Tạ Tĩnh Hoan!
Chu Bội Bội cùng Hoàng Phủ Dục sớm đính hôn, hôn kỳ định năm sau. Chu gia chỉ có một đứa con gái, rất được sủng ái.
Cô nghe nói Hoàng Phủ Dục công khai giấu một nữ nhân ở trong phủ, cô tức giận muốn bốc khói.
Cha cô là tay chân của Mộ Dung Tuyệt, là nhân vật quyền cao chân chính trong quân quyền. Trừ bỏ Mộ Dung Tuyệt, dưới một người, trên vạn người.
Thân phận của cô tôn quý, thậm chí vượt qua Hoàng Phủ Dục.
Bởi vì cô thích Hoàng Phủ Dục anh tuấn tiêu sái, tuổi trẻ tài cao, Chu gia mới bằng lòng cùng Hoàng Phủ Dục đính hôn, lại không nghĩ rằng, Hoàng Phủ Dục đánh mặt cô như vậy.
Rõ ràng đáp ứng Chu gia, cùng những nữ nhân lung tung rối loạn trước kia cắt đứt, lại không nghĩ rằng, thế nhưng giấu một nữ nhân vào phủ!
"Bang!" Không chút lưu tình nào mà quăng một bạt tai, cô lạnh lùng nhìn Tạ Tĩnh Hoan.
"Hoàng Phủ Dục, là vị hôn phu của ta! Cô nếu thẹn, liền không nên dây dưa với anh ấy!"
Kỳ thật, Kiều An có chút đồng ý quan điểm của Chu Bội Bội...... Mặc kệ từ góc độ nào, Hoàng Phủ Dục đều là tra nam.
Nhưng cùng tra nam có thể trộn lẫn lâu như vậy, trừ bỏ "Tiện nữ" cũng không có nữ nhân khác.
Tạ Tĩnh Hoan không có bằng hữu, cho nên thực ỷ lại Kiều An, rất nhiều lời nói cùng tâm sự đều nói cho cô nghe. Mỗi lần, Kiều An nghe liền muốn nhíu mày.
Loại thái độ "Vạn sự đều là mệnh, nửa điểm không khỏi người" này là nghĩ cái dạng gì?
Mà giờ khắc này, hai mắt cô đẫm lệ mông lung nhìn Chu Bội Bội, một bộ chịu đủ khi dễ.
"Là anh ấy không cho tôi đi......"
Chu Bội Bội cười lạnh, "Cô thật sự muốn đi, còn không đi được chắc? Tôi nghe nói, cô ghét bỏ anh ấy cho cô tiền chia tay không đủ nhiều. Như vậy, tôi lại cho cô, như thế nào?"
Tạ Tĩnh Hoan một bộ chịu vũ nhục, không dấu vết tránh sau Kiều An.
Kiều An bất đắc dĩ.
Chu đại tiểu thư vừa thấy liền không phải người dễ ở chung.
Tạ Tĩnh Hoan tránh sau mình thật an toàn, chờ một chút, mình bị tát cũng không có nơi kêu.
Cô còn chưa nghĩ ra nên cùng cô ấy nói như thế nào đâu, không nghĩ tới, Chu Bội Bội như là chịu kinh hách lớn!
"Mẹ nuôi! Ngài như thế nào ở chỗ này? Ngài, ngài không chết?"
Vừa mới Chu Bội Bội còn khí thế kiêu ngạo, giờ khắc này, lại chân tay luống cuống.
Mắt to tròn tròn tràn đầy bất an, khẩn trương mà nhìn cô.
Mẹ nuôi?
Kiều An vẫn luôn cho rằng, tuổi tác thân thể này của mình, so Tạ Tĩnh Hoan lớn hơn hai tuổi, hai mươi tuổi...... Không nghĩ tới, lại có thể làm trưởng bối người ta đâu.