"Sao, vậy ý tứ của cậu là, cậu không có ý tưởng không an phận với phu nhân?"
Hoàng Phủ Dục cười, "Tự nhiên là vậy, thuộc hạ sao dám tơ tưởng phu nhân......"
"Phải không?" Mộ Dung Tuyệt lại mỉm cười, ngoắc ngoắc tay, ý bảo Hoàng Phủ Dục đi tới.
Ngay sau đó, ai cũng không nghĩ tới, hắn cầm xì gà ấn vào cổ hắn (HPD)!
Xì gà, nóng như thế!
Khói bụi cùng lửa, theo cổ lan đến ngực.
Kiều An nhịn không được nhìn về phía phó quan Tần, lại thấy anh một bộ thấy nhiều không trách, đến cả lông mày cũng không thèm nhích.
Mà Hoàng Phủ Dục, cũng không có chút phản kháng nào, thậm chí trên mặt cũng không có tia oán hận nào.
Hắn cúi đầu, không nói một lời, tùy Mộ Dung Tuyệt chà đạp.
"Ai cho cậu lá gan, cậu cũng dám chướng mắt phu nhân?"
Coi trọng, có ý không an phận; không coi trọng, là dám chướng mắt phu nhân...... Vấn đề này, mặc kệ trả lời thế nào, đều là sai, đều sẽ chọc giận Mộ Dung Tuyệt!
Nhìn nam chủ trong nguyên tác hô mưa gọi gió, giờ phút này bị người làm nhục, bộ dáng vô cùng ti tiện, trong lòng Kiều An không đành lòng.
Bất quá, cô cũng rõ tính cách Mộ Dung Tuyệt.
Hiện tại cô mà xin thay, Hoàng Phủ Dục tuyêth đối sẽ càng thảm hơn.
Cô chỉ có thể cúi đầu, làm bộ không có thấy một màn phát sinh.
Quả nhiên, Kiều An như vậy, lấy lòng hắn.
Hắn rốt cuộc buông lỏng tay, xì gà rơi vào trong áo Hoàng Phủ Dục. Mà Hoàng Phủ Dục cũng không dám chỉnh quần áo.
Hắn thân mật kề sát mặt Kiều An, lời nói, tình ý miên man.
"Nếu không, mạng nhỏ của Hoàng Phủ Dục, phu nhân tới quyết định?"
Kiều An không biết đây có phải bẫy rập, nhưng cô phát hiện, thời điểm Mộ Dung Tuyệt nói ra những lời này, trong mắt Hoàng Phủ Dục, hiện lên một tia ánh sáng.
Ở trong mắt hắn, mình so Mộ Dung Tuyệt nhân từ hơn đi?
"Được rồi. Kỳ thật tôi cảm thấy Tạ Tĩnh Hoan cùng Hoàng Phủ Dục hai người ở bên nhau khá tốt. Tôi cảm thấy hai người bọn họ yêu nhau!"
Tia hy vọng vừa dâng lên trong lòng Hoàng Phủ Dục, lại bị vô tình đánh rớt địa ngục!
Bởi vì Mộ Dung Tuyệt không lưu tình chút nào mà khịt mũi coi thường, "A, thiệt tình yêu nhau? Con gái nuôi Bội Bội của chúng ta làm sao bây giờ?"
Tuy rằng không biết vì cái gì sẽ có con gái nuôi lớn như Chu Bội Bội, nhưng Kiều An vẫn rất có tâm.
Tuy cô không thấy tình yêu của nam chủ nguyên tác, cảm thấy bọn họ là tra nam tiện nữ kết hợp -- nhưng mặc kệ bọn họ tương ái tương sát (*) như thế nào, tóm lại vẫn có yêu đi? So với mất mạng nhỏ tốt hơn mà?
(*) Yêu nhau lắm cắn nhau đau.
"Bội Bội ưu tú như vậy, thanh niên tài tuấn thích nó bó lớn, đến lúc đó tìm người tốt hơn Hoàng Phủ Dục, không phải được rồi sao? Đến nỗi Tạ Tĩnh Hoan, tôi rất thích, liền thành toàn hai người bọn họ, cho bọn họ kết hôn đi!"
"Phu nhân nói như vậy, cũng có chút đạo lý."
Mộ Dung Tuyệt lại cười nói, nhìn qua tâm tình thực hảo.
Chính là, Hoàng Phủ Dục cảm giác, mình không chịu được đôi mắt mỉm cười này -- hắn ở bên người Mộ Dung thiếu soái cũng đã lâu như vậy, đã sớm biết, thiếu soái tức giận không phải đáng sợ nhất, hắn ít nhất sẽ bắn một phát dứt khoát.
Nhưng nếu hắn cười...... Vậy sẽ muốn sống không được, muốn chết không xong!
Trán đổ mồ hôi, chảy xuống của.
Chỗ bị phỏng vừa nãy, không tính là gì.
Giờ khắc này, tính mạng uy hiếp, mới làm lòng người sợ hãi.
"Thuộc hạ thực xin lỗi phu nhân, cũng thực xin lỗi Bội Bội! Thiếu soái, xin ngài, cho thuộc hạ một cơ hội lập công chuộc tội, thuộc hạ sẽ tự tay giết chết Tạ Tĩnh Hoan nữ nhân không có liêm sỉ kia!"