Công Lược Nhân Vật: Nam Chính Chúng Ta Mau Kết Hôn

Chương 132: 132: Được Cứu




Chỉ vừa quay đầu lại, liền ngay một cú đánh vào đầu.

Choáng váng, bế cô bé trên tay cũng ngã xuống.

Cả ba đứa nhóc giờ đang vô cùng hoảng sợ, nhìn ba nó máu chảy mặt, càng nhìn càng sợ.
" Oh, Chú em này cũng khỏe đấy.

Ăn một cú vẫn chưa ngã, có thể chơi tập thể được nhỉ.

Hahahahh."
Tên vừa đánh cậu cười sảo trá, tay xoa xoa cằm bi3n thái nhìn cậu rồi hỏi đàn em xung quanh, cười phá lên.
" Tsk...b..bọn khốn này."
Chịu đựng cơn đau ở đầu, cậu cũng chẳng nhớ cái đầu làm bằng xương này qua bao nhiêu kiếp bị đánh như vậy rồi.

Lúc nào cũng bị đánh ở đầu là đầu tiên, ôm đầu cắn răng dựa vào tượng.

Nắm lấy ba đứa nhỏ kéo sát vào người, bảo vệ lấy ba đứa nhóc.
" Oh wow, chú em có con rồi sao.


3 Đứa nhỏ cũng đẹp đấy, có thể đem ra đây cho anh thử miếng không hả, đẹp thế kia mà không biết dùng, lãng phí, quá lãng phí."
Người cầm đầu ngó ra nhìn, thấy 3 đứa con nít đang hoảng sợ núp nép vào người cậu.

Thú tính càng tăng cao, li3m mép cười nhìn Túy Kiêu.
Nhận ra sự đê tiện của gã, Mạc Tử kéo cô em vào lòng bảo vệ.

Hung tợn nhìn hắn, dù gì Mạc Tử cũng là anh, không thể trơ mắt nhìn cô em gái của mình bị bọn xấu nói như vậy.
" Ông già, dê vừa thôi.

Cái thứ dơ bẩn như ông không xứng đụng vào em tôi.

"
Mạc Tử nói khiến gã cầm đầu hứng thú, chuyển mục đích nhắm lên cậu nhóc nhỏ bé kia.

Mặt không bị mấy câu nói của cậu nhóc chọc tức ngược lại càng thêm phần thích cậu nhóc này.
" Nhóc con à, ta không kém chọn đâu.

Nói nhiều quá rồi, anh em lên bắt bốn bọn nó lại.

"
Nghe câu chỉ thị của người cầm đầu, những đàn em xung quanh lập tức lao đến, vồ lấy cả 4 người.

Trong lúc hỗn loạn, nhờ cơ thể nhỏ bé cùng đầu óc thông minh.

Cô bé đã lách mình ra khỏi những tên có ý định túm lấy, chạy khỏi đám hỗn loạn cô bé ngoái đầu nhìn ra phía sau.
Có lẽ 3 người kia không may mắn như thế, cậu sớm đã không còn sức lực nên đã rất nhanh bị bọn chúng túm lại, chỉ khổ sở bởi hai người anh, đánh lộn qua lại với chúng.

Dù là người thú, nhưng chúng không thể đánh lại cả đám người cao to lực lượng, cơ thể sớm đạt đến ngưỡng sức mạnh.
Chỉ có ý chí sức mạnh chống lại bọn ác ôn, nhìn ba nó bị chúng đánh ngất càng tiếp thêm sức mạnh.

Lâm Hàn biến hóa hung ác, lập tức biến thành dạng thú, dọa bọn chúng khiếp sợ một phen.

Như thế cũng để thời gian Lâm Hàn kéo dài thời gian, để cô em gái đi tìm người hỗ trợ.
Mạc Tử lại không may, vốn là con người nên không được may như em trai.


Bị chói chặt bởi dây thừng được lão cầm đầu xách như xách gà, căm hận nhìn gã ta.
" Đúng là tuyệt phẩm, hóa ra là người thú.

Xem như lần này có một món hàng ngon rồi, tụi mày đâu, thằng nhóc đó chỉ là con non thôi.

Mau xúm vô bắt nó, đừng để bị thương, người thú như vậy rất kham hiếm lớn lên lại rất quý nhưng chẳng thể bắt được đâu.

"
Gã cầm đầu nhìn con sói hung ác nhe răng dơ vuốt mắt liền phát sáng, chỉ huy đàn em tiếp tục bắt lấy người.
Nhưng bọn đàn em rất còn đang sợ hãi bởi lần đầu gặp thấy người thú, lại còn là sói.

Nhìn hàm răng đầy sắc nhọn chỉ dám nuốt ngụm bọt, xô đẩy lẫn nhau nhường cho người khác, chứ bọn họ không dám làm.
" Còn đứng đấy làm gì!?, Nhanh!!, Nhanh chân lên không có người phát giác bây giờ.

"
Lão cầm đầu lên tiếng thúc giục, thấy đám đàn em có vẻ sợ hãi không dám làm liền tự thân vận động.

Sử dụng ma thuật, oai phong đi đến.

Vẻ mặt cao ngạo tự mãn nói, nhưng chưa kịp nói câu nào liền bị một luồng khói tỏa ra xung quanh.
" Đám bần tiện chết tiệt, đám đụng vào bảo bối ta.

Ngươi chết chắc.

"

Âm thanh tứ phía vang lên, bọn chúng liền sợ hãi tạo một vòng tròn bảo vệ lẫn nhau.

Lão cầm đầu thì có vẻ thảm hại hơn, từ khi nào hai cách tay đã bị đứt liền.

Liền gào rú thảm thương, tiếp sau đó trong màn sương mờ chỉ còn tiếng hét, tiếng la khóc thảm thiết và tiếng cầu xin của bọn lưu bang.
Lâm Hàn cũng ngây ngốc, nhưng vẫn giữ một tinh thần cảnh giác nhìn ngó xung quanh, tìm kiếm hình bóng ba và anh trai.
Tiếng la hét kết thúc, màn xương cũng liền tan đi.

Từ trong đám sương liền xuất hiện một hình bóng cao to đang đi lại phía lâm Hàn, trên tay bế ba nó cùng anh trai.
Hình bóng ấy cũng không khó, rất dễ Lâm Hàn nhận ra là ai, người mà Lâm Hàn không bao giờ thể quên chính là hắn.

Trên gương mặt lạnh toát tràn ngập máu của bọn lưu bang.

Biết là hắn nên cơ thể không phòng bị nữa, thả lỏng cơ thể ra ngay lập tức trở về hình thái con người.
Cũng vì cơ thể trẻ em nên không chịu được ngưỡng sức mạnh quá lớn, sau khi trở về hình dạng người cũng lập tức ngất đi.

Hắn nhanh chóng đỡ kịp, một tay bế cậu còn hai đứa con đã ngất đi vì hoảng sợ và vượt quá sức mạnh đã vứt cho Tô Lân.
Nhanh chóng chạy đi sơ cứu cho cậu mà không màng đến tính mạng của hai đứa nhỏ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.