"Y Y?" Một giọng nói nghi hoặc vang lên, Vân Y quay đầu lại nhìn.
"Hiểu Hiểu?" Vân Y kinh ngạc, cô không ngờ có thể gặp lại được Cơ Hiểu Hiểu ở chỗ này.
"Hiểu Hiểu, sao cậu lại ở đây?" Dựa theo hướng phát triển của cốt truyện, hình như...Ách, hình như cốt truyện cũng không có nhắc đến.
"Tớ còn muốn hỏi cậu đấy, sao cậu lại ở đây? Cậu đã đi đâu vậy? Sao tớ tìm mãi cũng không tìm được cậu. Còn nữa, cậu thoát khỏi phòng thí nghiệm bằng cách nào thế?"
Cơ Hiểu Hiểu nói một tràng dài, trong giọng nói toát lên sự lo lắng. Vân Y nghe xong, trong lòng cảm thấy ấm áp.
"Trong phòng thí nghiệm có cửa ngầm. Tớ ra bằng cách nào, tại sao lại ở đây.....Nếu kể ra thì dài lắm. Đúng rồi, sao cậu cũng ở đây thế?"
Vân Y vẫn luôn cảm thấy áy náy với Cơ Hiểu Hiểu. Bởi vì trong cốt truyện, cô ấy là người thật sự quan tâm lo lắng cho nguyên chủ.
Nhưng cuối cùng, lại bị nguyên chủ liên lụy, bị hành hạ cho tới chết. Thế nên cô sẽ giúp nguyên chủ hoàn thành....(có lẽ là) tâm nguyện ẩn giấu này thôi.
"Tớ sao? Không phải tớ nghe lời cậu sao, nên đã đi theo một đội ngũ đến căn cứ này. Đúng rồi Y Y, tại sao cậu biết mạt thế sắp...."
Cơ Hiểu Hiểu chưa nói hết câu đã vội che miệng mình lại, những lời này không thể nói loạn bị người khác nghe thấy được.
"Đúng rồi, tiến sĩ Mạch đâu? Không phải cậu đi tìm anh ta sao?" Thân là bạn tốt duy nhất của Vân Y, cô ấy cũng biết, Vân Y sao có thể tách khỏi tiến sĩ Mạch cơ chứ.
Hơn nữa, không phải lúc ấy Vân Y còn quay lại tìm tiến sĩ Mạch sao.
"Anh ấy à? Tớ để anh ấy vào phòng rồi." Lúc nhắc tới tiến sĩ Mạch, trong lòng Vân Y mềm mại đi, trên mặt hiện lên vẻ dịu dàng. Khiến Cơ Hiểu Hiểu – cẩu độc thân nhìn mà khó chịu.
"Anh ta cũng tới á? Không phải nói anh ta, cũng bị nhiễm...." Vân Y trợn mắt trừng Cơ Hiểu Hiểu một cái, ngắt lời cô nàng.
Ý bảo nơi đây tai vách mạch rừng, không thể nói như thế được. Nếu như lời này bị lan truyền, thế thì phiền phức lắm.
Nhận được ánh mắt nhắc nhở của Vân Y, Cơ Hiểu Hiểu chỉ đành nuốt nửa câu còn lại vào bụng. Được rồi, việc này cũng không thể nói loạn được.
"Đến phòng tớ đi. Phòng tớ đều sạch cả." Cơ Hiểu Hiểu nói, ám chỉ với Vân Y, người vừa vào căn cứ đều sẽ bị theo dõi cả.
"Được." Vân Y gật đầu không từ chối.
Sau khi hai người đi khỏi, một bóng người từ vách tường phía sau đi ra: "Cảm nhiễm....."
Ha ha.
Tô Khê cười khẽ một tiếng. Cô đã nói mà, Mạch Khê Ngạn rõ ràng là bị nhiễm virus, thế mà Vân Y cũng dám nói thành bị sốt.
Mắt thấy hai người họ đi về phòng của Cơ Hiểu Hiểu, Tô Khê cũng không đi theo bọn họ. Mà đi về phía phòng của Vân Y và Mạch Khê Ngạn.
"Cốc cốc....."
"Cốc cốc....."
"Cốc cốc....."
Cô ta gõ cửa vài lần cũng không có người đáp lại.
Tô Khê cau mày lại, không phải lúc nãy Vân Y nói đã để Mạch Khê Ngạn trong phòng sao?
"Cốc cốc....."
"Cốc cốc....."
Ngay lúc Tô Khê nghĩ trong phòng không có người chuẩn bị rời đi, thì cửa phòng lại mở ra.
"Khê Ngạn?" Nhìn thấy Mạch Khê Ngạn, Tô Khê khẽ hô lên một tiếng. Người yêu cũ của mình, hiện tại gặp lại, lại thâm thâm tình.....lạnh nhạt.....