Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ

Chương 151: Gia là nhân yêu gia sợ ai (32)



(32)

Nhìn biểu tình Mộc Li Tuyết kia, cười tủm tỉm còn vẻ mặt hoa si cứ chăm chú nhìn hắn, thượng quan Tả Lê đem tầm mắt dời về phía Hàn Lưu.

Chỉ thấy Hàn Lưu cười thần bí, thượng quan Tả Lê nháy mắt liền minh bạch.

"A Lưu kêu ta tới a." Mộc Li Tuyết điềm mỹ cười, đi qua đi, liền đến bên cạnh Thượng Quan Tả Lê ngồi xuống.

Thượng quan Tả Lê trầm mặc, hắn liền hối hận.

"Ai da, A Tuyết tới rồi, chị dâu lại đến chăm sóc Thuợng Quan đi?" Mặt khác lão nhân viên trong nhóm, vừa thấy đến Mộc Li Tuyết xuất hiện, đã sôi nổi trêu đùa.

"A?" Quân Tuyết Mạch vừa nghe có người kêu A Tuyết, còn tưởng rằng là ở kêu nàng, nhìn mắt, xấu hổ phát hiện, nguyên lai người ta kêu, không phải nàng.

A Tuyết?

Vân Y nhìn về phía cô ta, nhân vật này cũng không xuất hiện được mấy lần trong kịch bản, lần trước vừa thấy, người này đem lại cho nàng ấn tượng không tốt lắm, có thể nói là không tốt lắm.

Bất quá, hiện tại ai có thể biết nàng ta có thể tác động đến cốt truyện thế nào đâu?

"Tả Lê này mấy người này là ai vậy?" Đương Mộc Li Tuyết ngồi xuống sau, mới bắt đầu đánh giá bốn phía, phát hiện người nàng không quen thuộc lắm.

Mà trong đó, còn có hai người, giống như có điểm quen mắt......

Lần trước, người Tả Lê chủ động mở miệng đến gần còn không phải là đang ở trước mắt sao?

Tưởng tượng đến nơi đây, Mộc Li Tuyết ánh mắt lập loè vài phần, nhưng thật mau sau đó thu hồi thần sắc trong mắt.

"Mấy người bọn họ? Là thực tập sinh mới tới đợt này." Thượng quan Tả Lê có chút không để ý nói, đặc biệt là không thấy của Mộc Li Tuyết.

"Cháu mọi người, ta là vị hôn thê của Tả Lê, Mộc Li Tuyết." Mộc Li Tuyết cười nhạt, gãi đúng chỗ ngứa.

"Chào chị." Vân Y gật đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Thái độ này của nàng khiến cho Hàn Lưu quét mắt liếc nàng một cái nhưng rất nhanh sau đó lại cụp mắt, nhìn trò hay của Thượng Quan Tả Lê.

Trời đêm đầy những vì tinh tú sáng lập loè trông giống vô số hạt châu được khảm đầy trên màn đêm đen......

Bất tri bất giác, thời gian tụ tập cũng trôi qua thật mau, mà Quân Tuyết Mạch cũng không biết là quá buồn bực hay vẫn là quá kích động, thế nhưng uống say.

Vân Y đỡ Quân Tuyết Mạch đang hồ ngôn loạn ngữ, thật mệt mỏi, muốn nàng vác Quân Tuyết Mạch đang say đến phát điên đáp xe buýt trở về sao?

"Cần hỗ trợ sao?" Thân là BOSS, Hàn Lưu đương nhiên sẽ không mặc kệ nhân viên dưới mình ( thực tập sinh cung có thể coi là nhân viên đi) ở lại địa phương nguy hiểm như quán bar.

"Vậy cảm ơn lão bản." Người khác cũng gọi Hàn Lưu như vậy, đương nhiên, Vân Y không có khác người mà tự dưng ở thời điểm này giới thiệu với Hàn Lưu thân phận mình, cũng không có như Quân Tuyết Mạch cứ như vậy kêu học trưởng.

"Không cần."

Hai người ở đi trên đường về trường học, vẫn luôn cùng nhau ngồi im mà trầm mặc, cũng không biết có phải có chút xấu hổ, Hàn Lưu cuối cùng mới chậm rãi mở miệng.

"Học muội tên Vân Y?"

"Vâng, đúng vậy." Vân Y nhẹ nhàng mà lên tiếng.

"Công việc mới có ổn không?" Hàn Lưu lại hỏi một câu, đương nhiên, mấy lời này chỉ là lễ phép hỏi thăm một chút......

"Vẫn tốt." Ngươi hỏi ta đáp...... Thẳng đến, Hàn Lưu cũng không có cái gì cần nói, hai người cứ liền một mạch như thế, về tới trường.

Vân Y than nhẹ, không phải nàng không muốn nhiều lời...... Chỉ là, nàng thật là để ý cái 45 độ hảo cảm kia, còn chưa tới 50, cũng không dám mạnh dạn làm cái gì.

Bằng không...... Hệ thống hỗn đản kia...... Khụ khụ.

Trở lại trường, Hàn Lưu đem xe dừng ở dưới lầu phòng ngủ Vân Y, "Có cần giúp đưa bạn học lên lầu không?"

"Không cần, cảm ơn lão bản." Vân Y nhẹ giọng nói lời cảm ơn sau đó quay người đỡ Quân Tuyết Mạch, chuẩn bị đi lên lầu.

Hàn Lưu nhìn bóng dáng Vân Y đỡ Quân Tuyết Mạch lên lầu, ngồi một lúc bên trong xe rồi rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.