Lúc này cô ta đương nhiên biết không nên nói xấu Vân Y, lúc này chủ yếu là xoát độ hảo cảm của giáo chủ thôi. Để cho giáo chủ biết được cô ta cũng là một người có tấm lòng lương thiện không kém đóa hoa trắng nhỏ kia.
"À đúng rồi, giáo chủ, về việc tốn thất lần này của ma giáo chúng ta, cái này, Vân Y không chỉ đem tin tức báo cho võ lâm minh chủ, cũng báo cho thanh mai trúc mã của cô ta, chính là cái gã đàn ông dẫn đầu công kích ma giáo chúng ta, Toàn Từ Dương."
Khuông Chỉ Dung vừa nói xong câu này, tâm tình của Ân Tây Dã đột nhiên nhấp nhô mà nắm chặt tờ giấy trong tay.
Đối với vẻ mặt này của giáo chủ mình, Khuông Chỉ Dung đương nhiên hiểu rõ, dù sao cũng là người đi theo bên người hắn nhiều năm như vậy cơ mà.
"......" Ân Tây Dã càng im lặng, hơi thở âm u lạnh lẽo bao trùm lấy hắn.
Khuông Chỉ Dung ngây người bên Ân Tây Dã lâu như vậy, tự nhiên biết được lúc này mình không cần làm gì cả, chẳng qua ánh mắt liếc nhìn tờ giấy mà Ân Tây Dã Cầm.
Ban này giáo chủ cầm tờ giấy này nhìn đến xuất thần, cô ta cũng biết có vấn đề rồi.
Cô ta nheo mắt lại thật sâu, nhìn Ân Tây Dã một cái, cái này à, đợi đến khi cô ta tìm được tin tức của Toàn Từ Dương rồi...
Haha.
Đến lúc đó, chỉ không biết Vân Y kia trong lòng giáo chủ còn chiếm được bao nhiêu...
【Đinh – Độ hảo cảm công lược –10, tổng độ hảo cảm là 30. Ký chủ phải cẩn thận nhé, trừ nữa là hết luôn đó!】
Thời điểm Vân Y đang ngồi trên giường suy nghĩ xem nên làm sao để công lược nam chính này, thì tiếng nói máy móc của hệ thống vang lên, khiến cô nhất thời không thể đón nhận được.
Thế này, thế này, thế này là chuyện gì vậy?
Sao lại đột nhiên...Giảm bớt độ hảo cảm rồi?
Từ đầu đến cuối Vân Y luôn cảm thấy cốt truyện mà hệ thống đưa có bug, nếu không, sao lại thế này.
Chẳng qua may mắn là còn có được 30 độ hảo cảm.
Hơn nữa, sau khi cô suy nghĩ xong, rốt cuộc cũng biết được tại sao nam chính lại giảm độ hảo cảm rồi.
Cô là vì muốn đi ra ngoài hấp thu không khí trong lành, nên mới bảo Ân Tây Dã cho cô ra ngoài đi dạo.
Nhưng không nghĩ được yêu cầu này trong mắt Ân Tây Dã, lại nghiêm trọng như vậy...
Được rồi.
Vân Y tự thở dài trong lòng một cái, không còn gì để nói.
Một làn sương mù nhẹ nhàng dâng lên bên sông, nhẹ nhàng nhuộm trắng cả dãy núi, một màu trắng xóa phủ lên khiến mọi thứ vừa mông lung vừa huyền ảo.
Ân Tây Dã đứng bên vách núi, lúc này là thời điểm mặt trời vừa lên, luyện công vào lúc này, nhất định là hiệu quá nhất.
Một người múa kiếm, trong màn sương trắng, bóng dáng của nam tử kia càng thêm thon dài.
"Giáo chủ." Ám vệ bên người Ân Tây Dã đột nhiên đi đến, nhưng Ân Tây Dã cũng không ngừng lại.
Ngược lại múa càng thêm tùy ý thoải mái, xoay người một cái, kết thúc lần luyên công này.
"Có chuyện gì à?" Ân Tây Dã cầm lấy khăn tay màu trắng, lau chùi bảo kiếm trong tay.
"Bọn thuộc hạ đã làm xong các biện pháp đối phó với bọn người chính phái kia, bọn họ sau khi biết không thể tiến vào trong giáo chúng ta được, bắt đầu ra tay với các cửa hàng của chúng ta..."
Ám vệ kia còn chưa nói xong chuyện này, Ân Tây Dã lạnh lùng ngước mắt, âm u mà nói: "Loại chuyển nhỏ này chẳng lẽ nào cũng cần ta đến dạy ngươi sao?"
-21.6.2018-
Thật ra t là người vô cùng dễ tính. Nhưng mà dễ tính luôn có mức độ nào đó. T chỉ mới edit chưa đầy 1 tháng nên t luôn mong mọi người góp ý chỗ sai giúp t. Nhưng mà mọi người góp ý nhẹ nhàng với, tim t thủy tinh dễ vỡ lắm. Không chịu nổi các bạn vào góp ý mà kiểu ra lệnh đâu, mong các bạn hiểu giúp t:((( Chân thành cảm ơn mọi người <33333