Vân Y lúc này đã tỉnh lại, cơ thể quả thật không có gì trở ngại.
Nhìn những người đang vây quanh mình, Vân Y trong lòng một mảnh ấm áp, nhìn bọn họ, "Các cậu ăn cơm chưa?
Vân Y vừa hỏi như thế, bọn họ mới nhận ra, đờ mờ, còn chưa đi ăn cơm đâu.
Từ lúc vào doanh trại quân đội, bọn họ chỉ quan tâm nhất một việc, đó chính là ăn cơm, phải ăn mới có sức tham gia huấn luyện địa ngục được.
Vân Y chưa nói xong, Long Tử Hân đã nhanh chóng đứn g dậy, "Tiểu Y, cậu nghỉ ngơi đi, chúng mình đi ăn cơm nhanh thôi, sau đó sẽ mang cơm về cho cậu."
Vân Y gật gật đầu.
Ba người lại hừng hực rời đi, không nhanh chân thì đến hạt cơm cũng không còn mà nhìn đâu. Thời điểm Vân Y hôn mê bất tỉnh, bọn họ lo lắng đến cơm cũng quên mất, giờ Vân Y tỉnh lại rồi, trong đầu lại chỉ có hai chữ ăn cơm.
Vân Y nhìn ra sắc trời bên ngoài.
Cũng không biết giờ này nữ chính đang làm gì, để hảo cảm tụt xuống còn có 20 điểm.
"Cốc cốc"
Vân Y vẫn đang ngồi xuất thần thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cửa nhẹ nhàng mở ra.
Là Mộc Linh Nhiên.
Nhìn thấy Mộc Linh Nhiên, Vân Y lập tức cũng liền thấy được hộp cơm trong tay Mộc Linh Nhiên, từ trong hộp còn truyền đến hương đồ ăn nhàn nhạt thơm ngon.
Sau đó, Vân Y trong bụng phát ra tiếng kêu.
"Ọc ọc ọc ọc ọc"
Truyền khắp toàn bộ phòng y tế.
Hai người không hẹn mà cùng đem tầm dừng lại trên bụng Vân Y.
Vân Y mặt có hơi nóng lên, còn Mộc Linh Nhiên nhìn như đang nhịn cười vậy.
【 đinh -- công lược hảo cảm độ +5, tổng hảo cảm độ 70, ký chủ không tồi, không ngừng cố gắng hoàn thành nhiệm vụ. 】
"Này"
Mộc Linh Nhiên đi tới, đem hộp cơm trong trong tay mình giao cho Vân Y, tiện tay giúp cô mở nắp luôn.
"Cảm ơn."
Tuy rằng Vân Y có chút không thích Mộc Linh Nhiên, nhưng lúc này đối với đồ ăn, Vân Y lại không có cách nào cự tuyệt.
Mộc Linh Nhiên đã từng đối với nguyên chủ Vân Y làm ra một lô lốc sự tình khiến nguyên chủ thương tâm.
Cho nên Vân Y tự nhiên cũng là yên tâm thoải mái nhận sự chăm sóc của hắn.
Hộp cơm nhìn qua rất phong phú, có canh có cơm, chay mặn phối hợp, đủ dinh dưỡng.
Nhìn Vân Y, bởi vì đã cực kỳ đói bụng mà nỗ lực đem miệng nhét đầy đồ ăn, Mộc Linh Nhiên thấy cô thật đáng yêu. Giống như con sóc chuột nhỏ đáng yêu vô cùng.
Vân Y đương nhiên không có thời gian đi cố kỵ Mộc Linh Nhiên trong lòng đến tột cùng suy nghĩ cái gì, cô đói đến chết rồi.
Cô cũng không trông cậy vào đám người Long Tử Hân đi ăn cơm, rồi mới đóng gói cho cô trở lại.
Đến lúc đó, bụng cô cũng không biết sẽ đói đến mức nào.
Dù sao đồ ăn bọn họ đem về, còn có thể dùng để ăn khuya.
"Cứ từ từ ăn, không ai đoạt của em cả." Mộc Linh Nhiên thấy Vân Y đói thành cái dạng này, trong lúc lơ đãng, vươn tay ra vuốt vuốt nhẹ trên đầu cô.
Vân Y hơi hơi sửng sốt, đang ăn cơm động tác cũng ngừng lại, nhìn về phía Mộc Linh Nhiên.
Nhà ngươi coi ta thành con chó cưng mà vuốt lông hả?
Mộc Linh Nhiên phát hiện Vân Y ngừng lại, "Xảy ra chuyện gì? Nghẹn hả? Có muốn uống nước không?"
Vân Y lắc đầu, cũng không có đẩy tay Mộc Linh Nhiên, tiếp tục gặm nốt miếng cơm, nỗ lực mà đem đồ ăn lấp đầy bụng.